Chuyện này Cố Linh sở dĩ có thể khẳng định như vậy, cũng là vì đời trước sau khi cô đã gả ra ngoài, cô có nghe nói , Trần Đại Trụ đến tìm Tôn Tú Lan.
Lần đó hai người này cãi nhau rất lớn, hơn nữa còn gây sự đánh nhau một hồi.
Nhưng sau đó, Trần Đại Trụ uống quá nhiều rượu trắng, vì vậy mà đã đi đời nhà ma.
Tôn Tú Lan cùng Cố Trường Kiện vẫn tức giận rất lâu.Vụ việc của Trần Đại Trụ và Tôn Tú Lan cụ thể vì cái gì lại gây chuyện với nhau như vậy thì khôn gai nói cho Cố Linh.
Một đời này sống lại, Cố Linh đại khái cũng đã đoán ra được.Trần Đại Trụ nhận điện thoại, nghe xong những gì Cố Linh nói, hắn ta cũng tỉnh rượu vài phần.
Tôn Tú Lan lấy cớ ly hôn với hắn là vì cô ta muốn đến thành phố làm bảo mẩu.Tôn Tú Lan còn nói với hắn, người ta khi thấy cô ta đã ly hôn mà vẫn còn mang theo con gái, sẽ thương tiếc cô ta, sẽ trả lương cho cô ta nhiều hơn.
Hơn nữa, Tôn Tú Lan còn đồng ý, hàng tháng sẽ gửi tiền trợ cấp cho hắn, cho nên Tôn Đại Trụ mới đồng ý ly hôn.Hai người ly hôn đã mười một năm, Tôn Tú Lan vẫn đều đặn hàng tháng gửi tiền về cho Trần Đại Trụ.
Rồi cứ nửa năm, Tôn Tú Lan lại trở về một lần an ủi Trần Đại Trụ.
Cho nên, Trần Đại Trụ không truy cứu gì hết, mọi thứ đều nghe theo Tôn Tú Lan.Hiện giờ, Trần Đại Trụ nghe được những lời Cố Linh nói, hắn gắt gao nắm chặt điện thoại, hô to: “Cô đánh rắm! Không có khả năng! Tú Lan là người nhát gan, việc gì cô ấy cũng nghe theo lão tử, cô ấy không có khả năng dám làm như vậy đối với lão tử!”Cố Linh khinh miệt, cười: “Vậy thì sáng mai, ông tới thành