Cố Linh không để ý đến tình trạng Cố gia đang loạn như một nồi cháo, cô nói với Trần Tuyết Phượng đại khái chuyện mình sẽ trở thành thanh niên trí thức đi hải đảo.Vẻ mặt Trần Tuyết Phượng kinh ngạc, cuối cùng bà nhịn không được rơi nước mắt, nhưng lại chỉ có thể tôn trọng lựa chọn của Cố Linh ……Cố Linh nhẹ nhàng cười: “Dì Trần, con rất thích đi hải đảo, dì đừng lo lắng.”Sau đó Cố Linh lại đi tìm Lâm Huệ Ninh nói lời từ biệt, còn không quên đi qua chào lãnh đạo của xưởng.
Cố Linh đi hải đảo thật sự quá đột ngột, làm cho mọi người trong xưởng đều rất luyến tiếc cô.Trần Tuyết Phượng sau khi biết Cố Linh phải đi đến hải đảo xa xôi, liền nhanh chóng chuẩn bị một ít đồ dùng đưa cho Cố Linh nhưng Cố Linh không chịu nhận, bà liền tức giận lên bắt cô phải nhận cho bằng được.Mà Lâm Huệ Ninh cái gì cũng chưa nói, trực tiếp xin nghỉ, rồi sau đó về nhà trộm lấy đi các loại phiếu mẹ mình tích cóp.
Rồi cô ấy đi cùng Cố Linh mua sắm lương khô, mấy đồ vật linh tinh cần dùng.
Hai người đi mua một hồi, Lâm Huệ Ninh đem ra tiền riêng mình tích cóp bấy lâu đưa cho Cố Linh : “Mình biết cậu luôn nhớ đến dì Dương, vân luôn muốn đi Hải Nam.
Cậu muốn đi liền đi thôi.
Sống ở hải đảo gian nan, cậu tự mình chăm sóc cho bản thân thật tốt!”Cố Linh cong môi cười, hai con ngươi thanh triệt đều là ôn nhu, giống như tinh quang rơi vào trong hồ: “Được rồi, tớ sẽ chăm sóc tốt cho bản thân!”Hai người bạn thân nhẹ nhàng ôm nhau, Cố Linh lén lút nhét vào trong túi Lâm Huệ Ninh 50 đồng.
Cô biết, Lâm Huệ Ninh trộm phiếu trong