“Sao lại còn đâm tường, mong là đừng đâm đến choáng váng luôn!”“Yên tâm, đâm một cái cũng không trở nên ngốc được đâu!”Đầu óc Lâm Tiểu Nguyệt ‘ong ong’ nổ vang, ở bên tai vang lên đoạn đối thoại và tiếng ù ù cùng đánh úp lại.
Thật là ồn ào.
Đôi mắt cũng chưa mở, một người đàn ông cao to khiêng cô trên vai, nghênh ngang đi vào trong buồng.
Lâm Tiểu Nguyệt bị ném ở trên giường, nam nhân xoay người liền đi, quát to: “Tú Anh, mau lại đây trông nha đầu này, đừng để nó lại đâm tường nữa!”Lâm Tiểu Nguyệt chớp động mí mắt nặng nề, trong mông lung, cô nhìn thấy một gương mặt xa lạ đến gần mình, người phụ nữ đó ngồi ở bên cạnh cô.
Đây là ai?Sao lại thế này?“Cô cũng đừng đòi chết đòi sống nữa, đã bước vào cửa nhà tôi thì an phận một chút, như vậy thì còn có thể sống tốt hơn”.
Người phụ nữ này dùng giọng điệu của người từng trải để nói chuyện với cô.
Lâm Tiểu Nguyệt im lặng một hồi lâu, dần dần khôi phục thần trí.
Cô nhớ ra…Trước khi mất đi ý thức thì cô đang thức đêm đọc sách, vì chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.
Lúc ấy, trái tim truyền đến đau nhức, làm cho cô mất đi ý thức.
Nhìn căn phòng nhỏ chỉ có bốn bức tường, vẻ mặt Lâm Tiểu Nguyệt mờ mịt……Chẳng