Nhan Liên Hoa giúp đỡ mẹ cô ta, “Bà nội, tên ngốc này chẳng làm việc gì, còn lén cơm ngon rượu say ở trong nhà! Anh cháu vất vả làm công ở trên trấn, tiền đưa về nhà, tên ngốc này còn tiêu bớt một phần của anh! Chẳng đáng chút nào!”Trần Thúy Vân gắt gao nói to, “Đúng thế! Con trai con ở bên ngoài làm việc kiếm tiền để mua thêm đồ gia dụng cho gia đình chúng ta! Ngày ngày cứ để cho nhà bác ba hưởng lợi ăn cơm trắng! Con không phục!Đúng thật, nhà bác hai có một anh cả làm công ở trên trấn, định kỳ sẽ đưa chút tiền về nhà, bị bà cụ bảo giữ lại góp dần mua đồ gia dụng cho gia đình.
Chút tiền đó, cũng đủ để Trần Thúy Vân có tự tin nói chuyện ở trong nhà họ Nhan rồi.
Bà cụ cũng vì nghe bọn họ nhắc đến việc này, tóm lại là quay sang giúp đỡ bọn họ, “Vợ thằng ba, việc này đúng thật con không thể làm được.
Cơm trưa, cứ để mẹ làm chủ đi.
”Bà cụ không muốn quản chuyện này, nói xong liền lập tức xoay người rời đi.
“Mẹ, mẹ đi chậm một chút.
”Dương Thành Ngọc nhà bác cả đỡ bà cụ rời đi, Nhan Hồng Anh cũng đi chung.
Trần Thúy Vân và Dương Liên Hoa mắng kịch liệt ba người Vương Tú Anh một trận, bưng tất cả đồ ăn trên kệ bếp rồi rời đi.
Chỉ trong chốc lát, nhà bếp, chỉ còn lại ba người nhà bác ba.
Nhan Dương tự biết bản thân đã làm sai, cúi đầu chủ động xin lỗi, “Mẹ, vợ, thật xin lỗi, con lại gây chuyện rồi.
”“Không có vấn đề gì, con không sai, là mẹ sai.
” Vương Tú Anh sờ sờ đầu Nhan Dương, đương nhiên không thể trách anh.
Bà chỉ có một đứa con, từ lúc lên sáu đã bắt đầu ngớ ngẩn, ngốc bà cũng chịu.
“Mẹ chồng, bọn họ ăn hiếp chúng ta.
”Lâm Tiểu Nguyệt tức giận nói, “Còn không phải do Tiểu Dương không thể đi làm công đấy sao!”“Được rồi, đừng nói nữa.
”Vương Tú Anh tự nhận con trai choáng váng, bởi vậy nên bà chịu khổ bị liên lụy chung.
Cũng may đứa con dâu