Trực giác nhắc nhở là có chuyện, Lý Thâm trầm mặt hỏi: "Mẹ các con và thím ba có phải đã xảy ra chuyện gì không?"Nhị Bảo lập tức kể lại chuyện Lý Thiết Trụ giành cá của bọn chúng.
Lý Thâm không nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy, mặt càng thêm âm trầm, bảo mấy đứa Đại Bảo ăn cơm trước, sau đó anh cũng đi về phía cổng.
Thẩm Y Y chạy tới cổng lắng nghe một chút động tĩnh bên ngoài, sau đó đột ngột kéo cửa ra.
Giang Ái Linh gõ một hồi lâu cũng không thấy có người mở cửa, Lý Thiết Trụ đã đợi không kịp, cách càng gần thì mùi thịt liền càng nồng, nó liền nói với mẹ nó, "Mẹ, bác hai gái chắc chắn là biết chúng ta tới nên đang giấu thịt!"Giang Ái Linh nghe xong, cảm thấy có lý, hai mẹ con liền dán mặt vào cửa, muốn xuyên qua khe hở của cửa nhìn xem bên trong, bỗng nhiên ——"Ôi!"Cửa trước mặt bỗng nhiên mở ra, Giang Ái Linh cùng Lý Thiết Trụ mất đà nhào tới.
Thẩm Y Y cách tương đối gần, nhưng mà hai mẹ con này không nhào trúng người cô được, đây là cô đã tính toán kỹ rồi.
Nhưng mà đằng sau vẫn có một cỗ lực kéo cô về phía sau một chút, phòng ngừa cô bị đụng ngã.
Là Lý Thâm.
Thẩm Y Y quay đầu nở nụ cười với anh.
Lý Thâm mím môi.
Mà đôi mẹ con bị ngã xuống đất chật vật cực kỳ.
"Mẹ, mẹ mau đứng lên đi, đè chết con rồi.
" Lý Thiết Trụ ồn ào.
"Ôi, tâm can của mẹ.
" Giang Ái Linh vội vàng đứng lên, cũng đỡ con trai mình lên, ngẩng đầu một cái liền thấy Thẩm Y Y cười như không cười nhìn bọn họ.
Giang Ái Linh nộ khí bốc lên, chỉ vào mũi Thẩm Y Y, "Thẩm Y Y, cô cố ý?"Ánh mắt Lý Thâm run lên, lôi tay Thẩm Y Y muốn kéo cô ra phía sau lưng mình nhưng bị Thẩm Y Y kéo ngược lại, lắc đầu.
Ý là cô có thể làm được, không cần anh ra tay.
Cái này khiến ánh mắt Lý Thâm tối ngầm, nhưng mà lúc ánh mắt liếc đến bàn tay cô đang nắm lấy tay mình thì ánh mắt ảm đạm lại xuất hiện một vòng sáng ngời.
Nhưng một giây sau, Thẩm Y Y liền buông ra.
Lý Thâm nhịn không được đưa tay ra