Đại khái đi hai mươi phút là tới, sau khi xuống xe, Thẩm Y Y bèn lấy mức giá đi xe bò lúc bình thường, đưa cho ông Ngưu năm xu.
Ông Ngưu vui vẻ nhận lấy.
Thẩm Y Y tới bưu điện một chuyến trước, thật ra chuyến này của cô chủ yếu là lấy đồ do người nhà gửi, còn mua đồ, trong không gian của cô đều có.
Đương nhiên, những thứ đó cũng phải tới huyện một chuyến mới có thể có lai lịch rõ ràng.
Nhà mẹ gửi tới một bức thư, mười đồng và một số phiếu, còn có một cái túi.
Trong túi là một chiếc áo lông và một chiếc quần bông cùng với hai đôi vớ, áo lông là mẹ cô đan cho cô, quần bông và vớ là mua, là mẫu mới nhất hiện giờ.
Thư cũng là do mẹ cô viết, lải nhải một số chuyện lặt vặt, nói trong nhà mọi thứ đều tốt, bảo cô ở nông thôn phải chăm sóc tốt bản thân bla bla,… Cuối cùng dùng ngữ khí rất ngại nói tháng này chỉ có mười đồng, lại mông lung nói bảo cô sau này chi tiêu tiết kiệm một chút.
Khiến Thẩm Y Y có chút chua sót.
Nếu bây giờ cô còn đang chịu ràng buộc của tình tiết, có lẽ lúc này cô đã tức giận rồi, sau đó viết một bức thư về mắng mẹ cô keo kiệt, mỗi tháng trong nhà kiếm nhiều tiền như thế mà chỉ gửi cho cô mười đồng, quá keo kiệt.
Bởi vì trong nguyên tác, thiết lập của cô chính là một cô gái được người nhà chiều hư.
Cha cô là xưởng trưởng của xưởng cơ giới, mỗi tháng có hơn sáu mươi đồng tiền lương, mẹ cô là chủ nhiệm đường phố, lương mỗi tháng cũng có hơn ba mươi đồng, anh trai cô ở bộ đội, mỗi tháng còn gửi về hơn hai mươi đồng.
Cộng lại có hơn một trăm đồng thu nhập, cho cô mười lăm đồng cô còn chê ít, mười đồng thì càng khỏi phải nói.
Trong kiếp trước, cô đã làm như vậy, khiến cha cô tức giận đến nhập viện.
Sự thật là tình huống trong nhà cô đã sớm không còn như trước nữa.
Sau khi cô xuống nông thôn, cha cô xuất huyết não nhập viện, từ đó về sau xuất hiện hội chứng bất lực ngôn ngữ, tứ chi không nhịp nhàng, còn có chướng ngại thính giác, bị ép rời khỏi cương vị.
Mà mẹ cô bởi vì chăm