Đầu năm nay xe đạp cũng được coi là một món đồ lớn, không thể làm mất.
Bác Lý bảo vệ cười hì hì: "Nhóc con họ Tạ, người vợ này của con lớn lên thật xinh đẹp.
Hai đứa đứng chung một chỗ, thật chói mắt quá đi!""Đúng vậy ạ, cháu biết bác Lý là một người luôn nói thật mà.
"Tạ Nghệ giơ ngón tay cái, cười sang sảng với bác Lý.
Lúc trở về chỉ có một chiếc xe đạp, Lâm Tiêu Đồng ôm trà và túi vải ngồi ở ghế sau.
Tạ Nghệ đạp không nhanh, xe đạp chậm rì rì chạy.
Gió thổi nhẹ, thời tiết ấm áp, cô ngồi ở phía sau suýt nữa đã ngủ thiếp đi.
"Tiêu Đồng, nhiệm vụ lần này của anh tương đối gấp, nhất định phải trở về.
"“Em ở nhà có chuyện gì thì tìm mẹ anh, có việc gấp thì gửi điện báo cho anh.
" Tạ Nghệ vừa đạp xe vừa nói.
Ôi chao, cuối cùng chồng cũng phải đi rồi!Vui vẻ ~ Cuộc sống lười biếng tươi đẹp sắp bắt đầu rồi.
Suýt chút nữa cô đã nghe không rõ Tạ Nghệ đang nói cái gì.
"Ừ, anh cứ yên tâm ở bên ngoài bảo vệ quốc gia, em ở nhà nhất định không có việc gì đâu.
”Lâm Tiêu Đồng nhanh chóng tỏ thái độ, chỉ thiếu điều muốn vỗ ngực.
Hai người họ còn đang nói chuyện, vừa lơ đãng một cái cô đã lại được ăn dưa.
"A, phía trước không phải là Triệu Vân Vân và Phó Chính Cương đấy sao?Hai người bọn họ lôi lôi kéo kéo gì ở trong hẻm nhỏ phía trước vậy?"Cô vội vã kéo kéo góc áo Tạ Nghệ, hoàn toàn không chú ý tới Tạ Nghệ đang nhếch miệng cười.
"Không biết nữa, con hẻm nhỏ bên