"Ông xem đi, con lẳng lơ đó đánh tôi ra nông nỗi này, ông xem này.
"Hạ Thải Vân trực tiếp vạch cổ áo của mình cho Phó Văn Lỗi xem vết thương.
"Bà dừng lại ngay, chớ làm bậy, con trai vẫn còn ở đây.
"Phó Văn Lỗi bị động tác suồng sã của Hạ Thải Vân làm cho sắc mặc chuyển đen rồi đỏ, đỏ rồi đen, khuôn mặt chữ quốc trở thành cái bảng màu.
"Hạ Thải Vân, tôi không rảnh để càn quấy với bà đâu, muốn nói gì thì nói đi, đừng cứ cả ngày hệt như người đàn bà chanh chua thế, bà còn chê mình chưa đủ mất mặt sao?"Phó Văn Lỗi không hiểu vì sao Hạ Thải Vân vừa chạm mặt Triệu Vân Vân thì lại tựa như mất trí đến vậy.
"Đều đã đến tuổi làm mẹ chồng cả rồi, bà cư xử có chừng mực một chút được không.
""Đừng có cả ngày chỉ biết khóc lóc cãi cọ ầm ĩ, nhân duyên của con trai đều bị bà phá hỏng rồi.
"Phó Văn Lỗi nhìn Hạ Thải Vân nằm trên giường giả chết, đáy lòng bắt đầu hoài nghi lựa chọn lúc trước của mình.
"Khá lắm Phó Văn Lỗi, tôi bị con dâu đánh thành như vậy, mà ông thậm chí còn chẳng muốn đến nhà họ Triệu đòi bọn họ giải thích.
"Hạ Thải Vân hệt như bị giẫm phải đuôi chồn, chỉ thẳng mũi Phó Văn Lỗi mà chửi bới.
"Ông cũng đừng quên, lúc đầu ông đến nhà tôi cưới tôi đã nói với tôi những gì.
""Tôi bị người ta đánh ra nông nỗi này, ông thật vô lương tâm.
""Mẹ, mẹ bình tĩnh đã, đừng vô cớ gây rối, Triệu Vân Vân gầy yếu như thế sao lại làm mẹ bị thương được?"Phó Chính Cương nhìn Hạ Thải Vân như kẻ điên,