Vệ Kiến Viễn đang vô cùng bận bịu vung nồi xào rau trong phòng bếp thì nghe thấy lời của Cảnh Thiến, vội vàng đi ra lấy sườn trong tủ lạnh để rã đông.
"Vợ ơi, bà buộc tạp dề giúp tôi đi, tôi phải phi thơm dầu tỏi.
""Nấu chút đồ ăn hàng ngày mà cũng biết sai bảo tôi.
"Dù bề ngoài Cảnh Thiến nói thế, nhưng gương mặt lại vương nét cười.
"Chị ơi, đồ trong túi chị để tặng cho Đậu Đậu thân yêu đúng không ạ?"Cậu nhóc đáng yêu Đậu Đậu chỉ dán mắt vào cái túi mà Lâm Tiểu Đồng cầm trên tay, đôi mắt ti hí mong ngóng như có thể kéo ra được một sợi tơ nhện.
"Có đó, nhưng để lát nữa, chị phải lấy đồ ra trước đã.
""Dạ được.
"Đậu Đậu cất chân ngắn chạy vào phòng nhỏ của mình, cầm một lọ Bắc Băng Dương nhóc xem như báu vật đưa cho Lâm Tiêu Đồng.
"Cảm ơn Đậu Đậu đáng yêu đã cho chị đồ tốt nhé, ngoan lắm.
""Dì út nhìn xem này, đây là chất vải nỉ cháu mua mấy ngày trước, cháu đã nhờ mẹ chồng cháu may hai chiếc áo khoác.
""Hôm nay vừa mới may xong nên cháu mang tới đây, dì út thử xem có vừa không.
""Màu này đẹp quá, tôn da, dì biết cháu có đồ tốt đều nhớ đến dì mà.
"Dì út Cảnh Thiến cầm áo khoác ướm thử, cười tít cả mắt.
"Cổ áo cắt may khéo quá, cúc áo cũng rất độc đáo nữa, mẹ chồng cháu khéo tay thật.
""Chất vải là cháu mua cho mẹ chồng hả?""Vâng, hôm đó cháu thấy mẹ chồng cháu cứ nhìn áo khoác hoa mà dì hàng xóm mặc mãi, cho nên cháu