Ngay khi cô nhếch nhác và lúng túng xấu hổ nhất, thì một bà thím mập mạp có gương mặt tròn trịa đẩy cửa đi vào, vừa thấy mặt cô đã hét toáng lên.Tưởng Vân thấy thím mập mặt bánh bao này xách theo một cái túi vải màu xám đen, trong lòng cô đoán bà ấy có lẽ là vợ của đội trưởng đội sản xuất Bạch Đại Thuyên, đến để đưa lương thực cho cô.Thím mập mặt bánh bao này thoạt nhìn rất hiền lành, chỉ là không biết tính cách thật như nào thôi.Sự thật chứng minh, nhân phẩm và khuôn mặt của thím mập này giống nhau, bà ấy nhìn Tưởng Vân một lúc rồi nói: “Lương thực mà thím mang đến cho cháu, cháu ăn tiết kiệm một chút, ít nhất chúng có thể chống đỡ được đến vụ hè thu hoạch lúa mì.
Đến lúc đó cháu có công điểm rồi, có thể tự mình phân chia một ít lương thực, nếu không…Cháu chỉ có thể dùng tiền đi tới cửa hàng tạp hóa trên huyện để mua thôi, hoặc là mượn của đội sản xuất.
Có điều lương thực của đội sản xuất cũng không nhiều, mượn chẳng được bao nhiêu cả đâu.”Tưởng Vân thật sự không trông cậy vào chút lương thực này có thể lấp đầy bụng của cô, nhưng cô phải nhận phần ân tình này của thím mập.
Cô cười cười với thím mập, sau đó lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo dẻo, nhét vào trong túi thím mập, nói:“Đây là kẹo cháu mang theo từ nhà, thím cầm về cho mấy bạn nhỏ trong nhà ăn cho ngọt miệng đi ạ.
Cháu tới Bạch gia trang còn chưa quen thuộc, đành phải phiền thím hỗ trợ thêm giúp cháu.”Đây chính là vợ của đội trưởng đội sản xuất Hồng Kỳ đấy, không tranh thủ tạo quan hệ tốt, còn đợi khi nào nữa?Quả nhiên, thím mập mặt bánh bao vừa nghe là kẹo thì sắc mặt càng thêm dễ nhìn: “Ôi trời, cô bé này biết đối nhân xử thế thật nha.
Hôm nay cháu tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ sớm đi nhé, sáng mai thím tới gọi cháu.
Gần đây ngoài đồng đang làm cỏ, cháu biết