Thím Mập không nói nên lời, bà ấy cảm thấy lời của Tưởng Vân nói với bà ấy có chút gì đó không đúng nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra được, bẻ ra nhào nát cẩn thận cân nhắc một chút, mới tỉnh táo lại.
Bà ấy nói: "Cái miệng của một cô gái như cháu cũng đã đủ cay độc rồi, ngày thứ hai thím mới gặp cháu, cháu đã đặt cho thím một biệt danh? Cái gì mà gọi là thím Mập hả? Thím có tên có họ đàng hoàng đấy nhé, Lý Khiên Ngưu.
Cho dù cháu không biết gọi thím là gì, vậy thì có thể gọi một câu thím Đại Thuyên cũng được mà? Thím Mập là cái tên gì chứ? Khó nghe muốn chết.
"Tưởng Vân xấu hổ một chút, cô đã quen sau khi nhìn thấy người khác sẽ lập tức gán cho người ta một cái biệt danh, như vậy mới có thể khắc sâu trong trí nhớ, không ngờ tới vừa rồi bản thân lỡ miệng, chỉ có thể ngụy biện nói: "Thím Khiên Ngưu, mập cũng là lời hay mà, thím nhìn mỗi người bây giờ ai nấy đều ốm nhom giống như khỉ, mập một chút có nghĩa là điều kiện trong gia đình của người đó rất tốt, không thiếu cái ăn, đây được gọi là phúc hậu! Ở quê tụi cháu thường nói, có nàng dâu mập ngồi ở trong nhà, gia đình hưng vượng phú quý! Đây là một câu tốt đẹp đó…"“Xí! Thím không muốn ở đây tranh luận với cháu nữa, nếu cháu đã nói đây là lời hay, vậy thím sẽ chúc cháu mỗi ngày càng mập hơn, càng ngày càng béo ra.
"Tưởng Vân rơi vào trầm mặc.
Thím Khiên Ngưu cười một tiếng, nói: "Tới bờ ruộng này rồi, cháu ở gần khu vực của thím làm cỏ, có gì không biết thì cứ hỏi thẳng, lúc đầu làm chậm cũng không sao nhưng nhất định phải nhớ kỹ đừng coi lúa mì như cỏ mà dùng cuốc xới luôn đấy