Cô ta hỏi Tưởng Vân: “Cô vừa mới ăn sáng xong mà, sao bây giờ lại đang nấu cơm trưa rồi?Tôi thấy điệu bộ của cô giống như định làm một bữa ngon vậy?”Tưởng Vân ngắn gọn giới thiệu một câu: “Trưa nay Bạch Xuyên cúng giỗ ba mẹ anh ấy, cho nên anh ấy nhờ tôi làm giúp.”Bạch Mẫn bắt đầu “chậc chậc” không ngừng.“Còn nói quan hệ giữa hai người là trong sáng, như thế này làm sao mà trong sáng cho được? Lễ giỗ của ba mẹ người ta đều do cô chuẩn bị, không ngờ cô lại là loại mẹ hiền dâu đảm nha.”Tưởng Vân liếc mắt: “Nếu cô không ngậm miệng được thì trở về phòng an ủi Trương Xuân Hoa đi, cô ấy hẳn là bị dọa không nhẹ đâu.
Đúng rồi, gã Bạch Cẩu Tử kia thì sao? Đã vớt xác lên chưa?”Bạch Mẫn bĩu môi: “Có người đi mò rồi, mà gia đình bên kia cũng ‘zui’lắm.
Cô đoán xem Trương Xuân Hoa nói cái gì với tôi?”Tưởng Vân liếc nhìn Bạch Mẫn đang nóng lòng tâm sự, đặc biệt thể hiện kỹ năng diễn xuất bằng vẻ mặt đầy mong đợi: “Cô ấy nói gì?”“Cô ấy bảo sau khi gia đình kia đến khu thanh niên trí thức, việc đầu tiên họ làm không phải là đi đến hầm cầu kiếm người, mà là tìm cô ấy đòi bồi thường.
Trương Xuân Hoa nói muốn đến đồn công an, người bên nhà kia còn định đánh cô ấy, vì vậy cô ấy mới chạy đến đây…”Tưởng Vân nghe thấy mà choáng váng: “Cho nên, Trương Xuân Hoa không dám quay lại chỗ thanh niên trí thức?”“Chứ sao nữa? Nhà kia nhất định muốn quậy phá, cô ấy làm sao dám trở về, cô ấy nói tạm thời ở lại chỗ này hai ngày đã, chờ người nhà của Bạch Cẩu Tử không gây sự nữa thì sẽ trở về.
Tôi đoán, sau khi chôn cất gã kia xong thì sẽ không ầm ĩ nữa đâu.”Tưởng Vân thì lại không lạc quan như vậy, cô híp mắt nhìn Bạch Mẫn và hỏi: “Cô nghĩ là có thể không? Vốn dĩ nhà bọn họ cũng không để ý chuyện này, nhìn trộm nữ thanh niên trí thức đi vệ sinh rồi rơi xuống, cho dù có bị phơi bày ra thì cũng là nhà bọn họ xấu mặt.
Đã như vậy rồi mà nhà bọn họ vẫn còn mặt mũi làm ầm ĩ lên, điều này cho thấy nhà bọn họ vốn không cần thể diện, cô còn trông mong qua một thời gian ngắn bọn họ sẽ im lặng à? Nếu Trương Xuân Hoa không nhét vào mồm đám người kia một khoản tiền thì bọn họ chắc chắn sẽ không dừng lại đâu.”Bạch Mẫn nghe Tưởng Vân phân tích như vậy, cũng trở nên bi quan: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”“Sao tôi biết được phải làm sao? Chuyện đó cũng có phải của tôi đâu.
Cô tránh sang một bên,