Thẩm Văn Ngạn hoàn toàn không có cách nào giải thích, chỉ có thể ngượng ngùng cười.“ Cũng phải, là do tôi nghĩ sai rồi.
Tôi còn tưởng rằng Đường Đường muốn cho tôi một kinh hỉ, muốn để tôi tự mình tìm.”Những lời này của Thẩm Văn Ngạn quả thực rất dễ làm cho người khác hiểu lầm.
Anh ta giống như đang thông báo với tất cả mọi người là quan hệ của anh ta cùng Lâm Đường Đường rất thân mật, nhưng lại không nói rõ ra.Lưu Thiên Chùy cau mày không nói nữa.Rốt cuộc ông ấy cũng không rõ Lâm Đường Đường rốt cuộc có ý tứ gì với lâm thanh niên trí thức văn nhược này không.Biểu tình của mọi người giống như là sắp được ăn dưa.Trong nhất thời Lâm Đường Đường lại thu thêm được mười mấy giá trị phản cảm từ mấy nữ đồng chí trẻ tuổi, Giang Tiểu Nhã thậm chí còn tức giận đến mức quay người đi không muốn nhìn bọn họ.Chờ sau khi thu xong giá trị phản cảm, Lâm Đường Đường mới vô cùng ngượng ngùng chắp tay trước ngực.“ Ngại quá, tháng này nhà tôi không có gửi đồng hồ đến.
Bọn họ đã gửi máy quạt đến thay cho đồng hồ.
A, chính là cái này!”Lâm Đường Đường vỗ vào chiếc quạt điện bằng thiết đang nằm trên xe bò.“ Mẹ tôi nói bây giờ thời tiết đang nói, quạt điện vẫn thiết thực hơn, cho nên tháng sau mới gửi đồng hồ đến.”[ Thẩm Văn Ngạn giá trị phản cảm +1.]Không có đồng hồ? Còn phải đợi đến tháng sau?Gương mặt tươi cười của Thẩm Văn Ngạn trong nháy mắt liền biến mất.Anh ta cực khổ bận rộn hơn nửa tháng, còn phải mệt sống mệt chết mà chạy theo xe bò trong thời tiết nóng bức, bây giờ lại nói với anh còn phải chờ đến một tháng nữa?[ Thẩm Văn Ngạn giá trị phản cảm +1.]Vậy mà một phút cung cấp liền 2 giá trị phản cảm.Lâm Đường Đường kinh ngạc che miệng.“ Không thể nào? Thẩm Văn Ngạn, không phải anh đang tức giận chứ?”Vẻ mặt Lâm Đường Đường thật bất dĩ cùng vô tội.“ Tôi cũng không biết trong nhà sẽ không gửi đồng hồ đến, hơn nữa, đồng hồ được gửi đến cũng là đồ của tôi.
Tôi chỉ đồng ý với anh sẽ cho anh mượn dùng thôi, cũng không có nói là tặng cho anh.”“ Một chiếc đồng hồ quý giá như thế, nếu như tôi thật sự tùy tiện đưa cho anh thì sau này tôi phải ăn nói với người nhà tôi thế nào? Tôi không vội, anh cũng không cần vội, dù sao thì tôi cũng sẽ để cho anh mượn dùng một thời gian, một tháng cũng không lâu, chúng ta cứ chờ một lát.”Lời này trên cơ bản là đang đánh lên mặt Thẩm Văn Ngạn.
Lập tức ánh mắt mọi người nhìn Thẩm Văn Ngạn càng trở nên kỳ quái hơn.Trách không được trước đó Thẩm Văn Ngạn tình nguyện bản thân mình ngồi ở sau cùng, thậm chí còn chạy hơn nửa đường lên trấn, cũng nhường lại vị trí cho Lâm Đường Đường ngồi.Thì ra là đang nhớ thương đồng hồ của người ta!Ai mà ngờ