Nhóm dịch: Bánh BaoCho dù chỉ lau chùi đơn giản, song ở hiện tại mà nói cũng cực kỳ không dễ dàng, Tô Tương Ngọc tắm rửa cho mình, sau đó thay quần lót mới.
Đương nhiên, tình thế chuyển biến nhanh đến mức cô có chút phản ứng không kịp.
“Nhanh lên, hai chúng tôi cần hỗ trợ.
” Vu Lỗi còn đang ở bên ngoài tường, cao giọng kêu lên.
Tường rào của nông trường cũng không cao, hơn nữa rất nhiều nơi còn có lỗ hổng, đương nhiên, mọi người cũng là kiểu muốn ra thì ra, muốn vào thì vào.
Tô Tương Ngọc đi theo chạy đến một bên tường đã sụp đổ, chỉ thấy Vu Lỗi và Diệp Hướng Đông mang theo một cái thùng sắt lớn nửa người trở về.
Một người nâng phía trước, một người nâng phía sau, Vu Lỗi mệt mỏi đến mức trên gân xanh trên cổ đều hiện ra.
Diệp Hướng Đông đầu cao, thân thể cường tráng, tốt hơn một chút, nhưng nhìn thắt lưng anh, cũng đã sắp toác rồi.
“Chị gái Tô của em ơi, chị có biết mang theo cái thùng sắt như vậy đi năm dặm đường mệt mỏi cỡ nào không?” Diệp Hướng Đông đá ngã thùng, thở phì nói: “Bây giờ đến cô xách nó đi.
”“Quả nhiên mệt nha.
” Tô Tương Ngọc giẫm lên thùng một cước, cái thùng lập tức lăn lông lốc.
“Nhưng mà, nếu không nhấc được, vì sao không cho nó tự lăn?” Đầu óc của hai người này cho cương thi ăn