Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Bác sĩ Lý có phải người khám bệnh cho cục cưng nhỏ hay không?” Lăng Hằng Nghị hỏi.
“Ba, không thể như vậy sao, bác sĩ Lý đúng là rất lợi hại, trước đây làm bác sĩ trưởng mấy chục năm ở bệnh lớn trong kinh thành, nếu không phải những tên đồ bỏ đó ầm ĩ cả ngày, mới sẽ không đến chỗ tồi tàn này của chúng ta tránh đầu ngọn sóng.
” Trịnh Lệ Phương đáp.
“Ông nó, lần trước bác sĩ Lý nói cục cưng không có việc gì thì không có việc gì, xem ra chính là người có bản lĩnh, chẳng giống bác sĩ chân trần trong đội, chỉ biết kê chút thuốc ho cảm cúm, ngoài ra không khám ra được gì.
”“Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Cẩn học chăm chỉ, sau này nhất định có tiền đồ.
Tú Uyển bà nói có đúng không?” Bên ngoài đại đội trưởng Lăng uy phong lẫm liệt lấy lòng nhìn vợ mình.
Trần Tú Uyển bỏ qua ánh mắt lấy lòng của Lăng Hằng Nghị, quay sang nói với đám cháu trai: “Anh cả các cháu đã nghĩ mình muốn gì, các cháu cũng tới nói xem lớn lên mình muốn làm gì đi.
”“Bà nội, nội, cháu, cháu muốn làm! ” Mấy tiểu tử tranh nhau trả lời, cãi nhau.
Thật ồn, Lăng Nguyệt hơi nhíu chân mày nhỏ.
“Đừng cãi nhau, ồn ào đến cục cưng nhỏ rồi,” Lăng Cẩn quát lớn: “Từ lớn đến nhỏ, nói từ từ, Lăng Thụy em nói trước.
”Lăng Thụy vui vẻ nói đến ước mơ của mình: “Nội, cháu muốn lái xe giống chú Hai.
”Lăng Phách nghe thấy có người giống với lý tưởng của mình, sốt ruột, vội lên tiếng: “Anh hai, sao anh có thể đoạt thứ em muốn, anh phải làm đội trưởng dân quân giống chú Cả chứ, em mới giống ba em.
”“Còn chưa tới em, Tiểu Cửu em gấp cái gì.
Tới trước được trước nha, anh là anh hai, anh đã nói, thì em không thể nói.
” Lăng Thụy cố tình trêu chọc Lăng Phách, khuôn mặt tươi cười vô cùng thiếu đánh.
Lăng Phách nghe lời anh hai, sắp muốn khóc: “Anh nói bậy, em chốc nữa kêu ba em dạy lái xe, không dạy anh, hừ.
”Lăng Cẩn vỗ một cái vào đầu Lăng Thụy, dỗ dành nói: “Tiểu Cửu, anh hai