Nhóm dịch: Thất Liên HoaLăng Vệ Gia chạy chậm một mạch, ôm Lăng Nguyệt đến nhà ông cụ hai, bạn thân của mình Lăng Tam Cường đang phơi nấm.“Vệ Gia, ô, đây con gái cậu sao, vào nhà ngồi.” Lăng Nhị Cường trải chút nấm sau cùng kêu Lăng Vệ Gia vào trong nhà.Lăng Nguyệt nằm trong lòng Lăng Vệ Gia, tò mò nhìn bốn phía, nhà ông hai kém hơn nhà mình chút, phòng cũng không có lớn như vậy.“Tam Cường, chuyện kia chúng ta sợ rằng không làm được, gần đây kiểm tra chặt chẽ.”“Ôi, việc này tôi cũng có nghe nói.
Cẩn thận một chút cũng không được sao?”“Anh hai tôi đi rất nhiều nơi, khuyên tôi năm nay trước khoan hãy làm, cho nên chúng ta vẫn không nên mạo hiểm, năm ngoái chúng ta kiếm được không ít.
Đợi xem, tôi cũng không tin, tiếp sau nhất định sẽ khá hơn.”“Ôi, được rồi, chính là bây giờ giá cả trạm thu mua cũng quá thấp, năm nay nấm tăng trưởng nhiều lại tốt, nhà của tôi phơi không ít nữa.”Vậy giữ lại xem, dù sao phơi nắng khô, để cũng sẽ không hư.”“Ôi, cũng chỉ có thể như vậy.”“Vệ Gia, đến tìm Tam Cường sao.” Vợ Lăng Tam Cường gánh giỏ nấm trở về.“Ôi ôi, chị dâu, em tới chơi một chút, về nhà trước đây.” Nói xong, thì ôm Lăng Nguyệt về nhà.Lăng Nguyệt ở trong lòng Lăng Vệ Gia, suy nghĩ tin tức mình nghe thấy.
Ba mình quả nhiên là người không an phận, lại đang làm ăn đầu cơ trục lợi ở chợ đêm.
Bây giờ vẫn không phải lúc thích hợp để ba phát triển, đợi qua năm nay, phỏng chừng chính là lúc ba thi triển quyền cước.Đến tháng bảy, Lăng Nguyệt tròn một tuổi, anh cả Lăng Cẩn cũng tốt nghiệp trung học.Lúc này, người người đều muốn làm công nhân, người người đều muốn vào thành, song cơ hội việc làm ở thị trấn tăng nhiều thịt ít, ngay cả công việc tạm thời cũng là chức khó cầu, phần lớn sinh viên tốt nghiệp chỉ có kết cục về nhà trồng trọt.Trịnh Lệ Phương tìm kiếm kỹ càng rất lâu cũng không tìm được cơ hội làm việc thích hợp cho con trai,