Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Ha ha ha, là thật ạ, thầy của Cẩn Nhi, ông có thể về được rồi.” Lăng Hằng đi ở phía sau lên tiếng giải thích.“Tốt quá, tốt quá, tốt quá rồi.” Phùng Thiên Đông không khỏi nghẹn ngào, ông ấy đã phải đợi ngày hôm nay quá lâu rồi, lâu đến nỗi suýt chút nữa ông ấy đã mất đi hy vọng.“Thầy ơi, tốt quá rồi, em còn sợ sau khi em đến Bắc Kinh rồi sẽ không có ai chăm sóc cho thầy, để thầy ở lại đây một mình em thật sự không yên tâm.” Lăng Cẩn vui vẻ nói.“Em là một người tốt, đến Bắc Kinh rồi cũng phải nghiêm túc học hành biết chưa, bài tập thầy cho đến Bắc Kinh em cũng phải nghiêm túc làm cho xong.
Đến khi được nghỉ về đây thầy sẽ kiểm tra em.” Nghe Lăng Cẩn nói thế, Phùng Thiên Đông cảm thấy rất vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc khuyên bảo đồ đệ duy nhất của mình.“Thầy cứ yên tâm ạ, chắc chắn em sẽ không quên làm bài tập đâu.”…Sau này Phùng Thiên Đông có thể quay về thành phố rồi, Lăng Cẩn quyết định sẽ đến Bắc Kinh sớm, dù sao thì anh ấy và Lăng Thuỵ đi đến Bắc Kinh cũng phải đi ngang qua thành phố Lý nên dứt khoát đi đến thành phố Lý với thầy trước rồi mới từ thành phố Lý bắt xe lửa đi đến Bắc Kinh, đã nhiều năm thầy không quay về nhà như thế, về rồi cũng không biết sẽ thế nào nữa.Cả nhà ai cũng coi trọng việc Lăng Cẩn và Lăng Thuỵ đi học.
Cuối cùng sau khi đã bàn bạc với nhau xong, Lăng Vệ Quốc quyết định sẽ đích thân đưa hai đứa con trai đến Bắc Kinh.
Lăng Nguyệt cũng muốn đi xem xem Bắc Kinh hiện giờ trông như thế nào.
Nhưng do cô bé còn nhỏ, vẫn cần có người chăm sóc nên không thể đi cùng rồi ngáng chân mọi người được.Lăng Cẩn và Lăng Thuỵ sắp đi lên trường, Trịnh Lệ Phương đã đặc biệt đi mua vải về may quần áo mới cho hai người.
Buổi tối trước hôm sắp phải xa nhà, Trịnh Lệ Phương có