Nhóm dịch: Thất Liên HoaLăng Cẩn thì bận rộn dạy mọi người cách phân biệt và bào chế thảo dược, Lăng Thụy lại thường xuyên kéo em gái nghịch cái máy thu thanh hỏng lúc trước.Sau khi thử đi thử lại, thế mà thật sự đã sửa được.
Lăng Thụy vô cùng vui mừng, ôm em gái ngồi bên cạnh lên xoay vòng vòng, bị Lăng Vệ Quốc vừa về nhìn thấy.“Thằng nhãi này, nổi điên cái gì vậy, xoay làm em chóng mặt rồi kìa.” Lăng Vệ Quốc giải cứu Lăng Nguyệt từ tay Lăng Thụy.“Bé con không sao chứ?” Lăng Thụy thấy sắc mặt của Lăng Nguyệt không tốt lắm thì lo lắng hỏi.
Trong thời gian này, em gái luôn nghịch với mình, sự thành công của bản thân đều là nhờ sự hỗ trợ đánh bậy đánh bạ của em gái, cô bé nhất định không thể xảy ra chuyện gì.“Em hơi choáng, lần sau anh không được làm như vậy nữa.” Lăng Nguyệt cũng không nỡ lòng trách Lăng Thụy.“Cảm ơn bé con.” Lăng Thụy cười nhẹ nhõm, sau đó mở máy thu thanh lên, âm thanh truyền từ bên trong ra khiến Lăng Vệ Quốc sợ ngây người.“Cái này ở đâu ra?” Gần đây, Lăng Vệ Quốc không ở nhà, không biết đây là kiệt tác của con trai mình.“Cháu mua ở bãi phế liệu, anh hai sửa lại.” Lăng Nguyệt giải thích, trong lòng lại bổ sung: “Là do cháu dẫn dắt sửa.”“Không tệ, không tệ, xem ra không phí công học đại học rồi.” Lăng Vệ Quốc dùng một tay vỗ mạnh vào vai Lăng Thụy.Cậu ấy chịu đựng cái tán thưởng nặng nề của ba mình, nhe răng cười nói: “Đương nhiên rồi.”Buổi tối, cả nhà biết Lăng Thụy sửa được máy thu thanh đều khen cậu ấy.
Dưới sự khen ngợi của mọi người, Lặng Thụy cảm thấy tự hào hơn bao giờ hết, bản thân cũng rất giỏi, không hề kém anh cả.Lăng Cẩn thấy em trai kiêu ngạo như vậy, không đành lòng phá vỡ bong bóng mộng đẹp của cậu ấy.
Lăng Cẩn chứng kiến những chuyện Lăng Thụy làm mấy ngày qua.
Thành công của cậu ấy, phần lớn là nhờ em gái, chỉ là người khác không biết mà thôi.
Lăng Cẩn bế Lăng Nguyệt đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh vào lòng, vuốt vuốt tóc của cô ấy.Lăng