Ở trong thôn núi nhỏ trọng nam khinh nữ, người lớn muốn giải quyết một bé gái là chuyện hết sức đơn giản.
Ngày đó, mẹ kế chịu đủ sự hoài nghi của Dữu Dữu về mình, dẫn cô bé đi họp chợ ở trấn trên, “không cẩn thận” để lạc cô bé.
Dữu Dữu bị bắt cóc thành con dâu nuôi từ bé trong thung lũng Sơn Tùng, cuộc sống trôi qua nước sôi lửa bỏng.
Mà bên kia, nhà con ba của nhà họ Khương sau nhiều năm đi ra khỏi núi lớn, người một nhà sinh sống vui vẻ.
Kết cục câu chuyện, không còn có ai nhớ rõ nguyên nữ chính trong cuốn truyện mẹ kế, và con gái của nguyên nữ chính.
Mà ký ức đẹp nhất trong đời của cô con gái nhỏ Dữu Dữu nhà họ Khương, giống như vĩnh viễn dừng lại ở trước năm tuổi, trước đó, mặc dù mỗi người đều nói mẹ cô bé thô bỉ, mạnh mẽ, chợ búa, không có văn hóa…
Nhưng ở trong lòng Dữu Dữu, đó là người mẹ tốt nhất của cô bé.
Khi tỉnh mộng, một giọng nói máy móc quẩn quanh ở trong đầu Dữu Dữu.
[Hiện giờ truyện mẹ kế thịnh hành, nữ chính lâm thời thay thế thân phận của nguyên nữ chính, lặng yên không một tiếng động cướp đi con cái, chồng của nguyên nữ chính, khiến cho nguyên nữ chính không nhà để về, còn bị độc giả thóa mạ. Nhưng trên thực tế, nguyên nữ chính lại thật sự hỏng bét như vậy sao? Mang thai mười tháng, sinh một đứa lại một đứa, khốn khổ trả giá vì gia đình, không cầu hồi báo, cho dù không có văn hóa, tính tình thô bỉ, nhưng chẳng lẽ các cô lại thật sự không chịu nổi như thế sao? Hơn nữa, các cô lại cần phải vì những người khác làm áo cưới sao?]
…
Mơ rất dài, thật thật giả giả.
Trời hơi sáng, Khương Dữu Dữu duỗi người, mở to mắt.
Tay nhỏ của cô bé theo bản năng đi tìm hai má lạnh lẽo của mẹ, nhưng lại vỗ vào khoảng không.
Dữu Dữu trừng mắt nhìn, khó hiểu nâng mắt lên, phát hiện trong phòng đã bị lật đáy lên trời.
Sau đó là tiếng động ken két ken két.
Mạnh Kim Ngọc đứng ở bên cạnh rương nhỏ, lục tìm nửa ngày, lại mở ra năm cái tủ, sau khi tìm một lúc lâu, lôi ra vài bộ quần áo dáng vẻ quê mùa đầy miếng vá.
Cô ta không vui nhăn mày lại: “Không phải nói cuộc sống rất khá sao?”
Lầm bầm lầu bầu một lát, cô ta lại ghét bỏ bĩu môi, nói thầm: “Ngay cả hộp Tuyết Hoa Cao cũng không có.”
Đây là đang nằm mơ sao?
Khương Dữu Dữu nao nao, con ngươi trong suốt càng phát ánh sáng.
“Phù phù” một tiếng, cô bé nhảy xuống từ trên giường, vẻ mặt hạnh phúc bổ nhào vào lòng Mạnh Kim Ngọc: “Mẹ rốt cuộc tỉnh rồi!”
Tiểu bánh bao với giọng nói non nớt, tay nhỏ bé kích động quơ quơ, có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói.
Nhưng niềm vui sướng
của cô bé vẫn chưa duy trì lâu lắm, thì đột nhiên bị Mạnh Kim Ngọc ghét bỏ đẩy ra.
Mạnh Kim Ngọc tìm ra một cái gương tròn, lòng như lửa đốt hà hơi lau khô, tỉ mỉ quan sát bản thân một lần.
Dữu Dữu nghiêng đầu, sao mẹ là lạ vậy?
Nhất định là bởi vì đói bụng!
Dữu Dữu tìm ra bánh đào mà mình vẫn không nỡ ăn, hai tay cầm bánh đào, “Lộc cộc” chạy chậm đến bên người mẹ.
Cô bé giống như hiến vật quý tiến lên: “Mẹ đã đói bụng rồi! Đây là bánh đào Dữu Dữu tiết kiệm được, mẹ ăn đi!”
Tiểu bánh bao bộ dáng đáng yêu, hai tròng mắt giống như là quả nhỏ đen mới vừa rửa sạch, sáng ngời lại trong suốt.
Hai má thịt núc ních của cô bé, khi khóe miệng giơ lên, lộ ra một hàm răng trắng, lúm đồng tiền nơi khóe miệng như ẩn như hiện, ngọt giống như là một viên kẹo đường nho nhỏ.
Tay nhỏ bé của đứa nhỏ cầm chặt bưng bánh đào, kiễng mũi chân, đưa đến bên miệng mẹ.
Nhưng mà, mẹ cũng không nhận, cứ nhìn chằm chằm cô bé, vẻ mặt nghiền ngẫm.
“Mẹ -- mẹ -- chúng con đã trở lại!”
“Bà nội nói mẹ chúng ta hôn mê, đừng nói nhao nhao.”
“Vậy lúc nào mẹ mới có thể tỉnh? Nếu không tỉnh, sẽ không có ai ép chúng ta đi đến trường, có thể xuống ruộng kiếm công điểm hả?”
“Anh cũng muốn xuống ruộng! Đến trường có thú vị gì đâu!”
Giọng nói thanh thúy vang lên, là hai anh em đi học ở trấn trên đã trở lại.
“Nói bậy, cho các con đến trường là vì tốt cho các con.” Một giọng nói hùng hậu vang lên, “Mau vào đi thăm mẹ các con đi.”
Khương Hoán Minh đánh gãy lời nói của bọn nhỏ, chỉ là khi đi tới cửa, bước chân của anh ta vẫn dừng một chút.
Hôn nhân của anh ta và Mạnh Kim Ngọc, là kết hợp của mù cưới câm gả, hai người không có đồng cảm gì ở trên tư tưởng.
Nhưng anh ta không thể không quan tâm cô ấy.
Khương Hoán Minh than nhẹ một hơi, nâng bước chân lên, bước vào trong phòng.
Nhưng mà ngay lúc anh ta vừa mới vào nhà, đột nhiên bị người ôm chặt lấy.
“Mẹ, mẹ tỉnh à?”
“Mẹ không phải không có việc gì sao?”