“Bí thư chi bộ Triệu, chủ nhiệm Hà, sao hai người đến đây?” Chị dâu hai Khương là người lấy lại tinh thần trước, nhanh chóng lấy chén gốm rót nước, mời hai vị cán bộ thôn ngồi xuống.
Hà Thanh Miêu nhìn về phía Mạnh Kim Ngọc: “Đồng chí Kim Ngọc, cô gọi chúng tôi lại đây là vì chuyện gì?”
Đầu óc Mạnh Kim Ngọc hỗn loạn một mảnh.
Cô ta đoán chắc sáng sớm hôm nay sẽ trừng trị được Khương Dữu Dữu, cho nên mới lấy vấn đề ghi điểm của đội sản xuất làm cớ, sớm hẹn tốt thời gian với hai vị cán bộ thôn.
Nhưng hiện giờ xảy ra chuyện.
Chống lại ánh mắt nghi ngờ của nhà họ Khương, Mạnh Kim Ngọc biết rõ chỉ sợ lại có một trận đánh ác liệt phải đánh.
“Vốn nhớ rằng đội sản xuất có thể dùng một phương thức chấm công điểm khác, sau đó phát hiện không quá thích hợp. Phiền hai vị cán bộ rồi, để hai người uổng công một chuyến.” Mạnh Kim Ngọc nghĩ phải đuổi hai vị cán bộ thôn đi trước, đứng lên, tư thế tiễn khách.
Dữu Dữu đứng ở đó, nhìn bóng dáng bọn họ xoay người, nhớ tới nội dung truyện gốc.
Dữu Dữu biết, ở trong nội dung truyện gốc, mẹ kế nói rất nhiều lời nói bậy về cô bé với cán bộ thôn.
Cứ như vậy, người lớn đều cảm thấy cô bé là đứa nhỏ xấu, sau đó mặc kệ cô bé bị mẹ kế ức hiếp như thế nào, cũng không có ai hướng về cô bé.
Thậm chí sau đó, mẹ kế vứt bỏ Dữu Dữu, chỉ rơi xuống vài giọt nước mắt cá sấu, lại hoàn toàn không ai trách móc nặng nề.
Một đứa nhỏ bị nuôi sai lệch, đã đánh mất thì đánh mất thôi!
Chỉ là một giấc mơ mà thôi, nhưng Dữu Dữu đã bắt đầu đau lòng bản thân trong giấc mơ.
Tiểu bánh bao hạ quyết tâm, tay nhỏ nắm thành quyền, bước nhanh chạy đến cửa.
Dữu Dữu mở ra hai tay, hai tay lay cửa, nhỏ giọng nói: “Đừng đi.” Trong lời nói yếu ớt hạ âm lượng xuống, cô bé lại dồn dũng khí, lớn tiếng nói: “Đừng đi!”
“Đừng ngăn cản cán bộ, không hiểu chuyện.” Chị dâu hai Khương nói xong thì đẩy cô bé ra.
Nhưng Dữu Dữu lại không nghe, hai mắt đỏ hết lên, còn gắt gao đẩy khung cửa.
Nếu để bọn họ đi rồi, mẹ kế hóa giải nguy cơ, lại khiến cô bé chịu ủy khuất.
Trước kia mẹ ruột từng nói, cán bộ thôn là người công bằng nhất trong thôn, gặp chuyện tìm bọn họ luôn luôn đúng.
Hà Thanh Miêu vốn không đoán ra ý nghĩ của đứa nhỏ, chỉ cho rằng cô bé có chút nghịch ngợm, ngăn cản cửa không cho đi, nhưng khi rũ mắt xuống nhìn về phía Dữu Dữu, lại thoáng có chút thất thần.
Ánh mắt của đứa nhỏ này thay đổi, giống một con thú nhỏ phẫn nộ, không có năng lực quá lớn, cũng không nguyện
ý bị người ta phát hiện sự yếu ớt của mình.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho một cô bé ngây thơ rực rỡ biến thành như vậy?
“Đây là làm sao vậy?” Trong lòng Hà Thanh Miêu mềm nhũn, ngồi xổm bên cạnh đứa nhỏ.
Tay nhỏ bé của Dữu Dữu chỉ vào Mạnh Kim Ngọc, giọng nói thanh thúy: “Chủ nhiệm Hà, bà ta làm chuyện xấu, Dữu Dữu phải tố cáo bà ta.”
Bà Khương đi tới phía trước hai bước.
Nhìn không ra cô nhóc này còn có sự can đảm ấy.
Rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì?
“Chủ nhiệm Hà, vừa rồi đứa nhỏ giận dỗi, nói đều là lời dỗi thôi, sao có thể là thật chứ?” Mạnh Kim Ngọc dùng sức gỡ ngón tay nắm khung cửa của Dữu Dữu, thuận tay xách cô bé qua một bên: “Chuyện nhà chúng tôi, sẽ không chậm trễ hai người.”
“Chúng tôi là cán bộ thôn, chuyện của mỗi một hộ gia đình người ta, đều là chuyện của chúng tôi, đều phải quản.” Hà Thanh Miêu liếc mắt nhìn Mạnh Kim Ngọc một cái, dắt Dữu Dữu xoay người đi vào nhà chính, ngồi ở trên ghế gỗ: “Đứa nhỏ, cháu bị uất ức gì? Nói cho bác biết, chủ nhiệm lấy lại công bằng giúp cháu.”
Dữu Dữu một năm một mười kể lại đầu đuôi câu chuyện. Cô bé ăn trứng gà, nhưng đấy là mỗi sáng sớm, Mạnh Kim Ngọc thừa dịp khi trong nhà không có ai dụ cô bé ăn.
Cũng không nghĩ đến, hiện giờ Mạnh Kim Ngọc tính sổ với cô bé, cùng những người nhà khác nói xấu cô bé là tên trộm!
Chị dâu cả Khương và chị dâu hai Khương nghe vậy hai mặt nhìn nhau, ngay cả bà Khương đều hết sức chăm chú, nhìn chằm chằm Dữu Dữu và Mạnh Kim Ngọc.
Nghe Dữu Dữu nói rõ ràng rành mạch, giọng nói của Mạnh Kim Ngọc run rẩy: “Con có chứng cớ gì! Đây là đồ bồi bổ cho bà nội con, sao mẹ có thể cho con ăn, ăn trứng gà còn muốn oan uổng mẹ, con thật sự là được hời còn khoe mã!”
So với giọng điệu kích động của Mạnh Kim Ngọc, Dữu Dữu trầm ổn bình tĩnh giống một bà cụ non: “Chủ nhiệm Hà, Dữu Dữu không biết bóc trứng gà, là bà ta bóc đút cháu ăn.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người nháy mắt lấy lại tinh thần.