Tốc độ ăn của Đông Đông chậm dần, ăn gì cũng tỏ ra vô cùng quý trọng, trên khuôn mặt nhỏ không còn vẻ sung sướng như ban nãy nữa.Mạnh Ninh dùng đũa chọc bánh bao, cười an ủi:"Em ngoan ngoãn đi, lát nữa chị dẫn em ra ngoài làm việc.
Xong xuôi, chị đưa em đi ăn nhé."Đông Đông trưởng thành sớm hơn so với những đứa trẻ khác, cũng nhạy cảm hơn hẳn, nên nghe vậy, cậu bé lập tức hỏi mà không nghĩ ngợi: "Chị, lát nữa chị đi đâu cơ?"Mạnh Ninh đáp tỉnh queo: "Cục cảnh sát."Trên đường đi tới cục cảnh sát, Mạnh Ninh đã nhắc trước Đông Đông: "Lát nữa chúng ta cần nhờ chú cảnh sát giúp đỡ.""Chị ơi, tại sao ạ? Có người bắt nạt chị ạ?"Mạnh Ninh nghiêng đầu cười: "Không đâu, làm gì có ai dám bắt nạt chị.
Em còn không hiểu tính chị sao, ai dám bắt nạt chị, chị sẽ xé xác kẻ đó ra."Đông Đông đúng là ngoan ngoãn tới mức khiến người ta đau lòng: "Còn có em nữa, ai dám bắt nạt chị, em sẽ cắn sẽ đá kẻ đó.""Được."Mạnh Ninh không ngăn cản lòng tốt của em trai:"Nhưng chúng ta làm gì cũng phải lượng sức mình.
Với người mà ta không đánh lại, chúng ta phải dùng trí.""Chị ơi, dùng trí là sao ạ?""Chính là dùng đầu óc đấy."Mạnh Ninh nắm bàn tay nhỏ bé của Đông Đông:"Chính như hôm nay, bác gái cầm tiền nhà chúng ta.
Chúng ta tới nhà hỏi, chắc chắn bác