Mạnh Ninh đưa hai danh sách cho Trương Bằng, cố gắng ăn nói cho lô gic: "Bốn ngày trước, ba tôi qua đời khi làm việc.
Đơn vị của ông đưa tới vàng tử tuất và tiền phúng viếng tổng cộng ba trăm chín mươi sáu đồng.Ngoài ra, trong ba ngày qua, tiền phúng viếng người ta tới nhà ghi vào danh sách cũng có một trăm mười bảy đồng, tất cả là năm trăm mười hai đồng.
Tất cả đều do bác ba của tôi nắm giữ."Nói tới đây, Mạnh Ninh khựng lại, hốc mắt đỏ ứng, trong ánh mắt toát lên vẻ đau thương."Hôm qua, hạ táng ba tôi, sau khi họ hàng thân thích đi rồi, bác gái đưa danh sách ghi tiền phúng viếng này lại cho tôi."Mạnh Ninh khựng lại, giọng trầm xuống, mang theo chút cô đơn chua xót:"Tôi biết tang lễ của ba đều do bác ba lo liệu.
Là bậc con cháu, ngay khi ba vừa đi, tôi không nên vì chút tiền phúng viếng nho nhỏ này mà làm um lên với nhà bác ba, khiến cho ba có đi cũng không yên lòng.""Nhưng thật sự vì trời bắt đầu lạnh, bắt đầu mùa đông rồi, em trai tôi còn nhỏ, không chịu nổi gió buốt, cần tiền và tem phiếu để làm vài bộ đồ mùa đông, trong nhà cũng không còn gạo mì than củi nữa.""Tôi biết bác ba giúp tôi làm tang lễ cho ba, như vậy là có ơn với tôi.
Tôi cũng không cần bác ba trả lại hết, chỉ cần cho mười hai mươi đồng cũng được, để chị em tôi có thể mua mấy cân lương thực,