Dựa theo quy định, ra ngoài phá án thì phải có hai người đi với nhau.
Trương Bằng không gọi được cảnh sát dưỡng lão, chỉ có thể mang theo người trẻ kia.
Nhưng không còn ai ở lại trông Hàn Cánh, Trương Bằng lại sợ anh chạy mất.
Mời người này ăn một bữa thật quá khó.
Trương Bằng rối rắm, bèn thương lượng với Mạnh Ninh:"Hay là tôi giải quyết vụ này giúp cô, cô chặn đại ca của tôi lại, đừng cho anh ấy đi giúp tôi.
"Mạnh Ninh: "?!"Cô chậm rãi quay sang nhìn Hàn Cánh, còn quan sát anh cẩn thận.
Người đàn ông trước mặt cao ráo khỏe khoắn, khuôn mặt sâu sắc, góc mặt góc cạnh sẵn bén, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, trông không giận mà vẫn đầy uy nghiêm.
Nhất là khi anh nghiêng đầu liếc nhìn cô, ánh mắt ấy cực kỳ lạnh nhạt.
Trên người anh như tỏa ra khí thế túc sát, hoàn toàn không hợp với chốn đô thành náo nhiệt phồn hoa.
Hàn Cánh lại hoàn toàn khác biệt hẳn với những chàng trai mà cô từng gặp ở trường học.
Hoặc giả có lẽ không chỉ giới hạn trong trường học mà thôi.
Mạnh Ninh lịch sự dời mắt đi, cô vội lắc đầu xùa tay liên tục, nghiêm túc nói:"Đồng chí, dáng vẻ này của đại ca anh là như muốn đánh tôi ấy, vứt tôi có phải không khác gì vứt cải trắng không, tôi không giúp được đâu.
"Trương Bằng bật cười, bèn nói đùa:"Đại ca của tôi không ra tay với nữ đồng chí tay trói gà không chặt như cô đâu.
Cô cứ yên tâm, thoải mái tinh thần đi.
Nếu thật sự không được, cô mà thấy đại ca tôi định đi thì bảo em