Nước mắt như chẳng thể ngăn nổi, cô ôm Đông Đông, nước mắt cứ trào ra."Bác ạ, bây giờ sắp bắt đầu vào đông rồi.
Trường Đông Đông đang đòi nộp phí than sưởi ấm, nhưng hai chị em cháu đến cả tiền làm quần áo mùa đông đều không có.Bác ơi, không thì bác cho hai chị em cháu năm mười đồng cũng được, chí ít cho bọn cháu sống sót qua mùa đông này đã."Mạnh Ninh túc trực bên linh cữu ba ngày, tối qua lại thức nguyên một đêm, sắc mặt tiều tụy tới mức không thể tiều tụy hơn.Khuôn mặt mộc nhỏ nhắn, đôi mắt hạnh sưng đỏ, nước mắt hoen đầy vành mi, nước mắt cứ lăn xuống.Cô khóc rưng rức như vậy, ấm ức tới mức người qua đường nghe xong đều phải siết chặt nắm đấm.Huống chi là đám người tới hóng chuyện bên ngoài.Đám người đó lập tức bàn tán xôn xao."Mạnh Tây đúng là không phải người.
Bố người ta chết rồi, còn chưa đủ đáng thương hay sao, thế mà còn có thể lấy đi mấy đồng mạng sống cuối cùng của hai đứa nhỏ! Đây chẳng phải là dồn người ta vào chỗ chết ư?"Bác gái nhà bên lòng đầy căm phẫn:"Bọn họ làm vậy là muốn giết người mà! Giết người đó! Đồng chí cảnh sát, các chú nhất định phải thẩm vấn bọn họ cho kỹ.
Bọn họ làm vậy là phạm pháp mà!""Trên tay người ta còn đeo băng vai hiếu kia kìa.
Bố ruột vừa đi, hai vợ chồng bọn họ đã bắt chẹt con người ta rồi.
Đồng chí sĩ quan cảnh sát, ngàn vạn lần đừng để mấy đứa trẻ cho