“Đồng chí cảnh sát, anh nói xem, hai đứa nhóc này còn nhỏ như vậy, cầm nhiều tiền thế làm gì? Chẳng phải sẽ bị người nhớ thương sao?”“Hơn nữa, tiền phúng điếu tôi nhận phần lớn đều là của bạn tôi, lỡ người ta xảy ra chuyện gì, tôi còn phải trả lại cho người ta.”“Đồng chí cảnh sát, tôi cũng không thể đưa hết cho bọn nó được.”Trương Bằng cười một tiếng, nhận lấy một sấp tiền từ trong tay Mạnh Tây, đếm:“Tạm thời đừng nói mấy lời đấy với tôi.
Tiền phúng điếu tổng cộng 117 đồng, chỗ này của ông còn chưa tới 50 đồng.”“Thế nào? Người tới nhà em trai ông phúng viếng em trai ông, hơn phân nửa đều là bạn của ông?”“Chẳng lẽ em trai ông tệ tới vậy sao? Sao tôi nghe nói Mạnh Thành nổi tiếng trọng nghĩa khí, rất được lòng mọi người.”Mạnh Tây nhíu mày, lật hai trang giấy: “Không thể nào, tôi nhớ là tôi không ghi lại nhiều tiền như vậy.”“Ông không ghi lại nhiều tiền như vậy? Nói vậy, ông còn ghi bớt không ít tiền?”Trương Bằng cười nhạo: “Ông được lắm, giấy trắng mực đen viết đều là giả.”“Trộm lấy tiền phúng điếu của một đám người còn chưa đủ, còn mang tiền của người ta đi.”“Mang đi còn chưa thôi, còn lưu lại nhân tình trong nhà cô gái này.
Thế nào? Ông làm vậy không phải là định thu tiền phúng điếu của người ta, lại muốn chị em bọn họ phải chịu hoàn lễ sao?”“Không hoàn nổi là cô gái này không hiểu chuyện, không chịu móc tiền ra.”“Không phải tôi nói ông, nhưng đường đường là người có