Đến cửa hàng, Đông Đông ngoan ngoãn trượt xuống khỏi người Khang Phi, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Em cảm ơn anh.
”“Đừng khách sáo.
”Mạnh Ninh ngồi xổm xuống, kéo ống quần xuống giúp Đông Đông sau đó lại cột lại dây giày lỏng lẻo giúp cậu bé: “Ngoan đừng nhúc nhích.
""Vâng ạ.
” Đông Đông gật đầu khoa trương, cười tươi: “Em ngoan nhất.
”Khang Phi đứng bên cạnh nhìn, tầm mắt rơi xuống trên sườn mặt của Mạnh Ninh.
Nắng ấm mùa thu xuyên qua ngọn cây ánh lên mặt cô, lấp lánh rực rỡ, dịu dàng tĩnh lặng.
Không hiểu sao tim anh ta đập chậm nửa nhịp.
Trương Bằng miệng ngậm cái lá mới hái được trên cây xuống, đụng đụng Khang Phi, giọng mang ý trêu ghẹo nói nhỏ:“Vừa ý con gái nhà người ta?”“Không, không.
”Đường đường là đàn ông cao 1m8, nhưng mặt lại đỏ bừng lên.
Khang Phi bật người cách xa Trương Bằng mấy bước, nhìn cửa ngân hàng, nói sang chuyện khác: “Ra rồi.
”Giang Bình nắm chặt năm tờ tiền mệnh giá mười nhân dân tệ, mà Mạnh Ninh, từ đầu tới cuối vẫn luôn đứng ở chỗ cách bọn họ năm bước.
Trương Bằng miễn cưỡng mở miệng: “Còn không đưa tiền cho người ta? Sau đó cẩn thận xin lỗi đi.
”Giang Bình đưa tiền tới, cố nén bực bội, ngập ngừng xin lỗi:“Xin lỗi.
Bác thay mặt bác ba của cháu xin lỗi cháu.
”Mạnh Tây cũng mở miệng, hắng cổ họng, nhưng ánh mắt lại hận không thể phun ra lửa: “Xin lỗi.
”Mạnh Ninh cười nhạt: “Bác ba, bác Bình, hai bác yên tâm, cha cháu ở trên trời có linh nhất định sẽ cảm kích hai bác.
”Khang Phi bật cười thành tiếng, bị Trương Bằng nhìn quét qua, vội vã