“Không được, mình với anh ấy không thân.
Hơn nữa người ta cũng có bạn gái rồi.
Nói chung bọn mình chỉ có quan hệ hợp tác rất bình thường.”Mạnh Ninh cự tuyệt kiên quyết, lại thở dài:“Mình không định tìm người trong trường.
Người trong trường quá trẻ con, rất dễ nóng giận, bất lợi cho việc hình thành tính cách của Đông Đông sau này.”“Nếu thật sự không được, mình muốn một người đã từng kết hôn, tốt nhất là cũng có con, tuổi tác đứa nhỏ trạc cỡ Đông Đông.”“Như vậy, hai người bọn mình mỗi người dẫn theo một đứa nhỏ.”“Nể tình đối phương cũng có con nhỏ, hẳn sẽ không đối xử tệ với con nhỏ của nhau.
Hơn nữa, người đã từng thất bại trong hôn nhân một lần, ít nhiều gì cũng phải rút được chút kinh nghiệm nhỉ?”Trần Bình nhíu mày, sờ trán Mạnh Ninh: “Cậu điên rồi sao? Cậu còn nhỏ như vậy đã muốn một người từng kết hôn? Vậy tuổi của đối phương phải lớn tới mức nào? Sợ là có thể làm chú cậu luôn.”“Mình nghiêm túc đó.
Chú thì chú đi, dù sao cũng tốt hơn là kiếm người chồng như em trai mình."Mạnh Ninh đẩy tay bạn ra, hệt như nói đùa, cười cười: “Nuôi một đứa con rồi, mình cũng muốn được người ta coi là con nít nha.”Trần Bình nghe mà trong lòng chua xót, đột nhiên trong đầu lóe lên một bóng người:“Ninh Ninh, mình nhớ ra rồi.
Chí Hưng có một người anh họ bà con xa, tham gia quân ngũ trong quân đội, năm nay mới vừa chuyển nghề trở về, cũng là người vừa ly hôn lại có hai con.”“Mình từng gặp anh