Vương Đại Hoa thích cậy già lên mặt, lại tiếp tục lải nhải:"Ở chung với chú bác, chịu chút thiệt nhỏ, chứ đừng ngang ngạnh kẻo người ta mắng.
Để khỏi sau này cháu khó tìm nhà chồng tốt, đừng có như mẹ cháu."Nghe Vương Đại Hoa nhắc tới Ngưu Lệ Phương, Mạnh Ninh nở nụ cười:"Bà ngoại, những gì bà nói cháu hiểu mà.
Nhưng mẹ cháu đã tái hôn, bố cháu cũng đi rồi, trong nhà chỉ còn lại cháu với em trai.Nếu thân bằng cố hữu muốn tiếp tục thân cận với nhà cháu thì cứ tiếp tục, đó là phúc của cháu và Đông Đông.Còn không muốn tiếp tục lui tới, đó cũng là số mệnh đã định cháu và Đông Đông duyên họ hàng mỏng."Vương Đại Hoa nghe vậy thì ngẩn người.Mạnh Ninh đã tranh thủ kéo bà ta ra ngoài."Bà ngoại ạ, là họ hàng với nhau, lui tới là được, hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau cũng là điều nên làm.
Nhưng nếu ai định tranh thủ kiếm hời hút máu cháu, cháu sẽ không để yên đâu."Vương Đại Hoa nhíu mày, giọng có chút bất mãn: "Ninh Ninh."Mạnh Ninh ôm Vương Đại Hoa đi qua cửa, giọng vẫn dịu dàng như trước: "Bà ngoại ạ, bà nhìn dưới chân cẩn thận kẻo ngã."Vương Đại Hoa cúi đầu nhìn dưới chân, lại nghe thấy giọng Mạnh Ninh vang lên bên tai."Bà ạ, cháu không giống bố mẹ cháu.
Cháu ấy à, vốn là loại người ngang ngạnh."Mãi cho tới lúc ngồi lên chiếc xe trâu về quê, Vương Đại Hoa vẫn còn lải nhải với Vương Na: "Mẹ Tiểu Ngư, con xem có phải Ninh Ninh nó