"Nhưng em vẫn thấy khổ sở.
"Cậu bé đặt thìa xuống, nước mắt lăn dài trên gò má, giơ hai ngón tay ra: "Chỉ có một chút chút khổ sở thôi.
"Mạnh Ninh vuốt ve đầu cậu bé, hôn lên khuôn mặt cậu rồi ôm cậu vào trong ngực: "Có chị ở đây.
Chị sẽ không bao giờ bỏ Đông Đông của chúng ta đâu.
""Vâng! Vâng!"Đông Đông gật đầu thật mạnh, khóc hu hu hồi lâu trong lòng Mạnh Ninh, rồi mới rưng rưng ngửa đầu hỏi thành thật:"Chị ơi, chị thật sự không thấy khó chịu chút nào sao?"Bàn tay đang vuốt ve lưng cậu bé của Mạnh Ninh hơi khựng lại: "Chị cũng có một chút như vậy.
"Mạnh Thành sống phóng khoáng cả đời, thất tín về tình cảm, không chung thủy trong hôn nhân.
Ông ta từng đánh vợ, cũng từng mắng Mạnh Ninh.
Sau khi ly hôn, ông ta để Đông Đông cho một mình Mạnh Ninh chăm sóc.
Ngày nào ông ta cũng uống say bét nhè, chẳng thèm về nhà, mối quan hệ nam nữ thì lại càng chán không muốn nói.
Một nhân viên lương năm mươi trở lên, mà để lại cho hai chị em có hai mươi.
Mà ông ta còn là người sĩ diện, có rượu ngon thuốc xịn thì đều cho các chú các bác, hoàn toàn không để ý tới gia đình mình sống như nào.
Ông ta chưa từng nghĩ tới chuyện tích cóp tiền bạc cho hai con.
Có khi đánh bài thua không còn đồng nào, ông ta sẽ về nhà trấn lột chút tiền nhỏ nhoi mà hai chị em bọn họ gom mãi mới có.
Mạnh Ninh cũng biết, từ sau khi bố mẹ ly hôn, cái nhà này chỉ còn lại hai chị em cô