Nhóm dịch: Phù DuNửa tiếng sau Thẩm Kiến Quốc và Thẩm Ngọc Cảnh mới trở về, mọi người vốn dĩ đã làm việc nửa ngày, đừng nói ăn cơm đến nước cũng chưa uống một ngụm.
Loại ồn ào nhốn nháo trong nhà này đều là chút chuyện lông gà vỏ tỏi, cán bộ thôn phạt đánh 30 gậy cũng tính là đã giải quyết.
Từ xưa thanh quan khó ngăn việc nhà, ai cũng nói không được.
Đến nỗi sau đó lại nháo nhào thì đó cũng là chuyện trong nhà, chỉ cần không đánh nhau, không ảnh hưởng công việc, chuyện này liền coi như xong.
Cán bộ thôn dẫn đầu đi rồi, người vây xem cũng sôi nổi tản ra.
“Ba, anh út, mau tới ăn cơm.
” Chúc Xuân Nhu đi hâm nóng lại đồ ăn trước, Thẩm Uyển Chi thấy bọn họ về liền chạy nhanh ra đón cha và anh út vào ăn cơm.
“Tiểu Ngũ họp chợ hôm nay chơi vui không?” Thẩm Ngọc Cảnh sau khi ngồi xuống liền đưa đũa cho cha, rồi mới lấy đũa cho mình, hắn thật đói không chịu được, vừa ăn cơm vừa không quên hỏi em gái chuyện hợp chợ.
“Cũng được, rất đông người.
” Chính là không có bán cái gì, so với hàng hoá đa dạng đủ loại ở đời sau đúng là chênh lệch rất lớn, Thẩm Uyển Chi lại hỏi Thẩm Ngọc Cảnh bán nấm được bao nhiêu tiền.
“Nhiều như vậy à? Không tệ không tệ, nếu không thì ngày mai chúng ta lại đi hái đi, ngày kia lại đem đi bán.
”Thì ra chỉ có Thẩm Uyển Chi cảm thấy hai đồng sáu là ít, trong nhà đều cảm thấy số tiền này cũng không tệ lắm, xem ra là do cô không thỏa mãn.
Chỉ là ngày mai không nhất định có thể hái được, nói thật vị trí trước núi chỉ bao lớn như vậy, người cả thôn đều muốn đi hái, sao có thể lần nào cũng hái được nhiều như vậy chứ.
“Ngày mai không chắc có thể hái được nhiều như vậy, chỗ chúng ta đã hái ít nhất cũng phải một tuần thì mới có thể mọc cái mới ra được.
”Thẩm Ngọc Cảnh gãi gãi đầu, “Vậy à?” Sao lại mọc chậm như vậy chứ?Lúc hai anh em nói chuyện, Chúc Xuân Nhu và Thẩm Kiến Quốc cũng nhắc tới chuyện của Thẩm lão thái và Trương Thúy Anh.
“Cuối cùng xử lý thế nào?” Chúc Xuân Nhu hỏi chuyện của Trương Thúy Anh và Thẩm lão thái.
“Còn xử lý sao nữa, nói hai bên một trận, bảo bọn họ đừng gây sự sống hoà thuận chứ sao.
”“Có mẹ ông và Trương Thúy Anh ở đó, có thể sống hoà thuận mới là lạ.
” Thái độ Chúc Xuân Nhu nhắc tới hai người này cũng không hề tốt.
Thẩm Kiến Quốc nói, “Đó là chuyện của bọn họ.
” Đều là người trưởng thành rồi, ông còn có thể bắt bọn họ sống như thế nào à? Lười đi quản bọn họ.
Chúc Xuân Nhu cũng lười nhắc tới hai người kia, dù sao hiện tại Thẩm lão thái không dám chạy tới nhà bà khoa tay múa chân, vậy đã đủ rồi, các nhà đóng cửa lại tự mình sinh hoạt, không muốn quản nhà người khác.
“Đúng rồi, tôi nghe nói hôm nay có người đồn chuyện Lưu Nhị Oa đào được thỏi vàng, cũng không biết ai rảnh rỗi như vậy, vậy mà đồn loại chuyện này.
” Chúc Xuân Nhu lại nói lời đồn nghe được cho chồng nghe.
Thẩm Kiến Quốc nghe xong thiếu chút nữa bẻ đôi đũa, ông đã nói con người Thẩm Kiến Nghiệp này lười biếng như thế mà đột nhiên lại vác xác đi giúp quả phụ gánh nước là sao, thì ra là nghe được lời đồn như vậy.
Ông vẫn rất hiểu đứa em trai thứ hai này của mình, đời này Thẩm Kiến Nghiệp tuyệt đối sẽ không háo sắc, nhưng mà mười phần tham tài lại còn lười.
Vốn dĩ trong nhà năm đó giới thiệu cho Thẩm Kiến Nghiệp một cô gái ở cách vách thôn, cô gái kia lớn lên ôn ôn nhu nhu, diện mạo cũng không kém, hắn lại chết sống không đồng ý, sau đó một hai phải chọn Trương Thúy Anh trong thôn mình.
Mọi người