Nhóm dịch: Phù DuThẩm Kiến Quốc nhìn con thỏ đựng ở trong sọt, duỗi tay vuốt sau lưng con thỏ hai cái, lớn lên mềm mại mượt mà, đã lâu rồi chưa thấy con thỏ mập mạp như vậy.
“Mau mang vào bếp đi, cha đi rửa tay rồi tới giết thỏ.
”Thẩm Ngọc Cảnh nghe cha nói, nắm cỏ heo ném qua cạnh chuồng heo, cả thỏ lẫn sọt đều mang vào bếp.
Thẩm Uyển Chi đi theo sau anh út, vào bếp lấy rau ra đặt lên bàn, lấy tạp khuẩn ở trên cùng ra, cô lựa mấy loại nấm mối to nhất giữ lại, dùng toàn bộ lá cây hái được để lót xuống đáy cái vồ, bên ngoài dùng cây kê bó lại, đợi buổi tối đem ra đặt ở chỗ ẩm ướt cạnh lu nước, sáng mai là ngày họp chợ ở trấn trên.
Tuy thời đại này không thể buôn bán, nhưng lại có thể lấy vật đổi vật, hoặc là mua chút trứng gà trong nhà của dân quê gì gì đó, lên núi hái chút thổ sản vùng núi cũng được.
Đương nhiên cũng có thể đến Cung Tiêu Xã, nhưng mà địa phương kia quả thực là nơi tốt để ép giá.
Cho nên dân quê tình nguyện đi bắt đem lên chợ bán.
Chỉ là họp chợ bây giờ cũng không phải mỗi ngày đều họp chợ, hiện tại không phải ngày mùa, nên chợ thường mở vào ngày chẵn, vào ngày mùa, một tuần chỉ có duy nhất một ngày họp chợ thật lớn mà thôi.
Trên trấn có một xưởng rượu, sinh hoạt của công nhân vào thời buổi này tốt hơn so với nông dân, làm việc ở trong xưởng hàng năm cũng không thấy được thổ sản vùng núi nào, cho nên tiền bán khuẩn dại này cũng tính không quá thấp.
Huống hồ nấm mối vốn cũng có hương vị canh gà, trong một đống tạp khuẩn cũng coi như vua của các loại khuẩn.
“Tiểu Ngũ, em làm gì vậy?” Thẩm Ngọc Cảnh thấy em gái ngồi xổm trên mặt đất, nghiêm túc cột nấm, cũng ngồi xổm xuống muốn hỗ trợ.
“Anh út, anh đừng quậy.
” Thẩm Uyển Chi vẫy vẫy tay, không cho Thẩm Ngọc Cảnh hỗ trợ, tay hắn vì làm việc nên quá thô ráp, nấm mối rất nhỏ, nếu làm hỏng thì mai đến chợ không đủ tươi thì tiền bán không được cao.
Chúc Xuân Nhu đưa nước thịt kho cho bên kia xong, lúc về lại ghé sang nhà bà Lưu nãi nãi một chuyến, kết quả vừa đi qua liền bắt gặp có rất nhiều chiến hữu đến tặng đồ cho bà Lưu.
Bà cũng không tiện ở trước mặt người ngoài nói chuyện của con gái, chờ người đi hết mới nói chuyện của Thẩm Uyển Chi với bà Lưu.
Cho nên lần chờ này liền về trễ.
Kết quả vào cửa thì nhìn thấy ba cha con đang xúm lại trong bếp không biết là làm cái gì, hàng rào đá của chuồng heo cũng mới sửa được một nửa, cỏ heo còn chưa có băm.
“Mấy người làm gì đó? Ăn cơm chiều chưa?” Bà vừa nói vừa đi vào bếp.
Kết quả vừa vào liền nhìn thấy Yêu Muội Nhi đã dùng lá cây gói nấm mối kỹ càng, chồng và con trai làm thỏ ở bên cạnh.
“Yêu Muội Nhi, đây là con hái được à?” Chúc Xuân Nhu nhìn nấm lại nhìn thịt thỏ đã làm sạch không sai biệt lắm.
Thẩm Uyển Chi đứng dậy, tới trước mặt mẹ giống như tranh công, “Mẹ, mẹ thấy con giỏi hay không.
”“Giỏi giỏi.
” Chúc Xuân Nhu nhìn con gái, vô cùng từ ái, chuyện bị Trương Thúy Anh chọc tức đều bốc hơi.
Chẳng qua xoay người nhìn qua chồng mình, nháy mắt tức không nói nên lời, nói hai câu âm dương quái khí.
Thẩm Kiến Quốc thậm chí cũng không biết mình chọc tới đại quản gia trong nhà ở chỗ nào.
Chỉ đành phải vừa cười làm lành vừa mặt dày dỗ vài câu.
Trai tráng ở nông thôn không biết nói lời ngon ngọt gì, nhưng Thẩm Kiến Quốc là người có văn hóa, thuộc loại học lỏm lớp của người ta, bản thân lại nghiêm túc, ít nhất so với phần lớn những người không biết chữ, thất học trong thôn khác tốt hơn rất nhiều.
Con gái thành Tây Nam Xuyên ngoài miệng ít nhiều có vài phần miệng lưỡi, chỉ cần bạn thuận theo cô ấy, mấy lời lung tung trong miệng đó cũng trở nên dễ nghe.
Vợ chồng vài thập niên, Thẩm Kiến Quốc đúng thật đã nắm chuẩn tính tình của Chúc Xuân Nhu, còn không phải nói mấy câu, bầu không khí gia đình mới một hồi đã tốt hơn rồi sao.
Thẩm Uyển Chi nhân cơ hội lấy bánh hạch đào vừa lừa tới tay đưa cho mẹ, “Mẹ, đây là con với anh út mang về cho mẹ với cha.
”“Ở đâu ra vậy?” Dù sao Chúc Xuân Nhu cũng làm mẹ, tâm tư rất tỉ mỉ, huống hồ bánh hạch đào cũng là đồ hiếm.
Thẩm Uyển Chi biết mẹ và Trương Thúy Anh không ưa nhau, dựa theo trong sách thì là Trương Thúy