Đúng vậy, nguyên chủ còn có bà nội, bình thường bà cụ sẽ ở nhà bác cả.
Bà cụ Diệp không thích Diệp lão nhị, càng không ưa Tô Hoa Vinh, nhưng lại rất thích sai Tô Hoa Vinh làm việc, không hề quá đáng khi nói bà cụ coi Tô Hoa Vinh như nô lệ của nhà họ Diệp mà sai khiến.
Tô Từ không nói gì, ôm quần áo đi ra cửa thêm lần nữa.
Sau khi ra khỏi cổng, cô lập tức đi về phía đông thôn trang, ngang qua sáu bảy nhà là đến nhà bác cả Diệp lão đại.
Bước vào cửa, cô thấy không có ai, chỉ có mỗi mình bà cụ Diệp đang ngồi quạt phần phật ở dưới bóng cây hòe.
Bà cụ đang ngủ gật, nhìn thấy Tô Từ ôm quần áo đến thì ngước mắt nói: "Đặt ở trên giường trong phòng phía đông đi.
"Tô Từ im lặng, trực tiếp ôm quần áo vào phòng phía đông, thả xuống rồi lập tức đi ra.
Nhưng cô còn chưa kịp ra khỏi cửa viện thì đã bị bà cụ Diệp gọi lại.
Bà cụ dùng quạt cọ ra hiệu cho cô quay lại, nhìn cô, nói: "Sao mày vừa đến đã đi rồi? Xếp quần áo lại đã.
"Tô Từ xoay người nhìn bà cụ Diệp, nói thẳng: "Cháu không biết xếp.
"Bà cụ Diệp không chịu bỏ qua, đứng lên nói: "Sao mày lại không biết? Gấp quần áo lại đi, để bừa bãi như thế này nhìn ra cái gì? Ngay cả chút chuyện này cũng không muốn làm, vậy mày muốn làm cái gì? Mày như vậy sau lớn lên ai mà thích, cũng không dễ tìm nhà chồng đâu!"Tô Từ nhẹ nhàng thở một hơi dài, mặc kệ bà cụ, xoay người rời đi.
Kết quả bà cụ Diệp chạy chậm đuổi theo phía sau, mắng: "Con nhỏ này, tai mày bị điếc à? Không nghe tao nói gì sao? Mày nhăn mặt với tao rồi đi sao? Vội đi đầu thai hả?"Bà cụ Diệp đuổi ra đến tận ngoài cổng, từ ngữ thô tục trong miệng đã biến thành con quỷ cái.
Rõ ràng là từ ngữ bà cụ thường dùng để mắng người, vừa nổi điên lên là trực tiếp nói ra khỏi miệng.
Tô Từ không chịu được những từ ngữ sỉ nhục đó, cô nghe mà tức đến mức ngực trướng lên, sau đó dừng bước đá một viên đá lên, bàn tay nhẹ nhàng bắt lấy, bắn nó về phía bà cụ Diệp.
Cục đá phóng sượt qua tai bà rồi bốp một cái va vào tường đất, tạo thành cái lỗ lớn bằng nắm tay.
Bà cụ Diệp bị dọa đến mức lập tức há hốc miệng lặng thinh, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tô Từ trưng gương mặt trắng nõn mềm mại đi tới trước người bà