Xoạt một cái Tô Từ đứng dậy khỏi băng ghế nhỏ, nhìn chăm chăm vào Diệp Lão Nhị, nói: “Diệp Lão Nhị ông chính là một kẻ khôn nhà dại chợ! Có tính khí này có bản lĩnh này thì sử dụng với người ngoài, bảo vệ vợ con mình cho tốt! Ông không xứng có vợ, mẹ tôi gả cho ông đúng là bị mù! Bà già với cả nhà bác cả ức hiếp mẹ nhiều năm như vậy, ông bị mù không nhìn thấy à? Tô Hoa Vinh bà ấy tạo nghiệp gì mà lại đến họ Diệp các người, hậu hạ cả nhà họ Diệp các người hơn hai mươi năm!”Ngoài việc nhà của nhà mình, việc nhà của nhà Diệp Lão Đại, phần lớn cũng đều là Tô Hoa Vinh ôm lấy.
Thật ra cũng không chỉ ức hiếp mỗi Tô Hoa Vinh, ví dụ như bọn người làm ra ngoài cắt cỏ cho heo, nhặt củi cũng phải chia cho nhà bọn họ.
Diệp Lão Nhị hoàn toàn bị mắng đến tức giận, nhặt giày muốn xông lên đánh Tô Từ.
Kết quả lần này lại bị Diệp An Quốc và Diệp An Quân kéo lại, cuối cùng hai anh em cũng kiên cường một lần, kéo Diệp Lão Nhị rồi nói: “Cha, Tô Từ nói không sai, nhiều năm như vậy mẹ con thật sự đã quá khổ rồi!”Lúc này Tô Hoa Vinh đã ngồi bên cạnh lau nước mắt.
Cứ như đập nước vỡ vậy, căn bản lau không sạch, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nước mũi cũng chảy theo.
Diệp Tô Anh trông ba đứa em gái với em trai út, toàn bộ đều bị dọa sợ.
Trước nay bọn họ chưa từng thấy trong nhà có ai dám cãi nhau với bà nội và nhà bác cả, mà người này lại là bé tư ban đầu vốn yếu đuối nhất trong nhà họ, cô không chỉ đối đầu với bà nội và cả nhà bác cả, mà còn mắng cha của bọn họ tức giận.
Cha của bọn họ là người thế nào, đó chính là một người không nói lý lẽ lại còn xấu tính đến mức nói chuyện không hợp là xách giày lên.
Trong nhà không ai dám nói chuyện lớn tiếng với ông, nói chi là mắng ông như vậy.
Bọn họ đều xoắn ngón tay, ngầm hiểu suy nghĩ trong lòng —— Tô Từ không sống đến ngày mai!Thế nhưng Tô Từ căn bản không hoảng sợ, dáng người thẳng tắp đứng trước mặt các người lớn hơn.
Diệp Lão Nhị bị Diệp An Quốc và Diệp An Quân kéo lại không cử động được, bên này Diệp Lão Thái lên tiếng: “Nhìn thấy chưa? Mẹ có nói dối không, Tứ Nha ghê gớm đấy, cái tính khí này chẳng phải tiêu diệt hết cả nhà họ Diệp chúng ta à!”Tô Từ nhìn sang bà cụ Diệp: “Bà yên tâm, muốn diệt thì người diệt đầu tiên là lão yêu quái như bà đấy!”Bà cụ Diệp tức đến mức ngất đi, suýt chút trợn trắng mắt