Kiếp trước cô ta nhìn thấy Diệp Tô Từ lội ngược dòng, Ngô Xảo Diễm suýt chút nữa bị tức chết.
Trọng sinh trở về biết được hết tất cả mọi chuyện, cô ta lại tức giận suýt chút nữa thì thẳng chân trợn mắt lần thứ hai —— Vậy nên Tứ Nha có thể trải qua một cuộc sống tốt đẹp như vậy, không phải dựa vào năng lực, toàn bộ đều là dựa vào hào quang của nữ chính?Hai ngày, mất đến hai ngày cô ta mới có thể bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.Cô ta nghĩ nếu mình đã trọng sinh, vậy thì cô ta nhất định không thể tiếp tục nhìn Tứ Nha kia chỉ dựa vào vận khí đi tới đỉnh cao nhân sinh một lần nữa, còn bản thân phải chịu uất ức cả đời.Nếu không muốn bị Tứ Nha kia dẫm đạp dưới chân suốt đời, vậy thì cô ta phải dựa vào lợi ích biết trước cốt truyện, ra tay từ sớm.Vì thế cô ta nghĩ tới hôm nay, Diệp Từ vì phát sốt mà phải dạo qua Quỷ Môn Quan một vòng, nếu không có Tương Vân Hà trùng hợp đi sang nhà lấy cái đê phát hiện ra, kịp thời đưa tới phòng y tế, chỉ chậm hơn chút nữa thì cô nhất định sẽ mất mạng.Nắm trong tay ký ức một đời trọng sinh vào cốt truyện chính trong tiểu thuyết, Ngô Xảo Diễm nắm chắc cơ hội tới nhà Tương Vân Hà, ngăn chặn bà đi qua nhà họ Diệp, đưa cho Tương Vân Hà cái đê bà ấy cần, lại cùng nhau ngồi trong nhà thêu thùa may vá.Mà giờ khắc này, Tứ Nha đúng là đang sốt cao ngất xỉu trong phòng ngủ.
Chỉ cần Tương Vân Hà không đi qua phát hiện ra, thì dựa theo lời giải thích của bác sĩ trong phòng y tế của kiếp trước, Tứ Nha sốt tới 41 độ, nếu đến chậm chút nữa thì sẽ bị sốt đến mất mạng.Chỉ cần cô ta bám lấy Tương Vân Hà nửa ngày hôm nay thì Diệp Từ nhà họ Diệp sẽ không còn tồn tại trên thế giới này!Trong lòng Ngô Xảo Diễm nghĩ như vậy, ánh mắt cụp xuống lại tối thêm vài phần, khóe miệng nở nụ cười có chút đắc ý.Tương Vân Hà cũng không biết trong lòng Ngô Xảo Diễm đang suy nghĩ chuyện gì, bà đáp lại lời cô ta: “Đau răng tuy nói là việc nhỏ, nhưng mỗi lần đau đều là đau muốn chết.”Ngô Xảo Diễm cười nhẹ, tự nhiên đáp lại: “Đúng là như vậy.
Có điều lần này cháu cũng không thấy đau lắm, cho nên mới có thể lại đây tìm thím trò chuyện.
Chờ một lát nữa đau hơn, e rằng cháu cũng chỉ có thể che miệng kêu rên thôi.”Tương Vân Hà không suy nghĩ gì nhiều, nói: “Xảo Diễm muốn học làm cái gì? Thím dạy cho cháu.”Ngô Xảo Diễm cầm mấy miếng vải vụn nhỏ trong tay: “Thím ơi, mấy thứ đồ vụn vặt này thím có cần dùng tới không? Cháu định dùng những vật liệu không cần thiết như này