Diệp An Quốc thấy em gái sững sờ thì trực tiếp nhét tiền vào trong túi áo trên áo khoác của cô.Diệp An Quốc là người thích đi học, anh hiểu rõ nhất cảm giác đau khổ khi muốn đến trường nhưng lại không thể làm gì được.Anh nhìn ra được sự kiên định của Tô Từ, không muốn nhìn thấy em gái phải thôi học về nhà vì không có tiền, vậy nên thuyết phục Diệp An Quân góp một chút để đưa cho cô..Tô Từ phản ứng kịp thời, giữ tay Diệp An Quốc lại.Cô lấy tiền ra khỏi túi áo của mình, không nói hai lời liền nhét trở lại trong túi của Diệp An Quốc rồi nhìn anh và nói: "Cảm ơn anh cả và anh hai, ý tốt của hai người em xin nhận.
Nhưng em không cần đâu.
Tuổi tác của hai anh cũng không còn nhỏ nữa, phải tích góp để cưới vợ chứ."Diệp An Quốc nhíu mày, "Tứ Nha, không cầm thì lấy đâu ra tiền mà đi học cấp hai?"Thấy Tô Từ không nói lời nào, anh nói chậm lại: "Tô Từ, anh cả biết mình không có bản lĩnh, không gánh vác được việc lớn, làm con cả trong nhà mà không chăm sóc tốt cho mấy đứa em, thật sự rất hổ thẹn.
Chút tiền này cũng không đủ để lấy vợ, Tứ Nha cứ cầm đi."Tô Từ lắc đầu nói: "Anh cả, em thật sự không cần.
Tiền học phí em tự có cách giải quyết.
Chuyện quan trọng của gia đình ta trước mắt chính là việc kết hôn của anh.
Nếu như anh không mang về cho cả nhà một chị dâu tốt, cha mẹ sẽ buồn phiền chết mất."Nghe thấy thế, trong lòng Diệp An Quốc rất phiền muộn, không nén được thở dài một cái.Đột nhiên anh không biết phải nói cái gì nữa, sau đó Tô Từ dắt anh ra ngoài, đến cuối cùng vẫn cầm tiền trở về căn phòng ở phía đông.Tô Từ không cần tiền của Tô Hoa Vinh, cũng không cần tiền của Diệp An Quốc và Diệp An Quân.Trên thực tế gia đình này rất rối rắm, ai cũng trong tình trạng ốc còn không mang nổi mình ốc, hơn nữa cô cũng không phải là người thích nợ ân tình của người khác.Nhưng hành động của Tô Hoa Vinh và Diệp An Quốc vẫn khiến cho Tô Từ cảm nhận được tình cảm ấm áp.Buổi tối, cô nhắm mắt nằm trên giường, nghe tiếng thở của Diệp Tô Phương nằm bên cạnh, trong lòng không cản được dòng suy nghĩ ——- đây chính là cảm giác có gia đình sao?Mới ở cùng nhau có hai ngày,