Sau đó ông lấy tay sờ vào trán Diệp Từ, còn cẩn thận cầm đèn pin lật mí mắt của cô ra soi rọi vào trong mắt, nói: “Thể chất của con bé cũng không tệ lắm, có thể chống đỡ được là tốt rồi, sẽ không có vấn đề lớn gì nữa đâu.
Nhưng trở về nhà vẫn phải chú ý tới con bé, ngày mai quay lại đây truyền thêm một bình nữa.”Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được buông xuống.Tô Hoa Vinh tiếp lời ông, hỏi nhỏ: "Bác sĩ Chu, vậy truyền dịch hết bao nhiêu tiền?"Bác sĩ Chu tắt đèn pin đi, cầm nó trong tay, đáp: "Sáu đồng."Nghe thấy số tiền, Tô Hoa Vinh theo phản xạ nhìn về phía Diệp lão nhị.Diệp lão nhị còn có thể nói cái gì, đứa nhỏ sinh bệnh đưa qua đây xem bệnh, truyền thuốc của người ta, chẳng lẽ ông còn không chịu trả tiền cho người ta hay sao?Ở thời đại này, có rất nhiều bác sĩ dù không có tiền vẫn sẽ khám chữa bệnh cho mọi người.
Trạm y tế trong thôn cũng đều là các bác sĩ chân chất thật thà như thế, nhưng nếu cần truyền dịch và dùng thuốc thì vẫn phải trả tiền.Tô Hoa Vinh nhẹ nhàng hít một hơi, lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc khăn mùi xoa hình vuông đã phai thành màu trắng bệch.Bà mở chiếc khăn tay được cuộn cẩn thận ra, nhìn một lúc rồi rút tờ nhân dân tệ duy nhất đưa cho bác sĩ Chu.Diệp lão nhị không nói lời nào, ông trực tiếp bế Diệp Từ đi ra ngoài cửa.Tô Hoa Vinh nhận lại tiền lẻ, cẩn thận cuốn chúng vào trong khăn tay rồi lại nhét vào túi áo khoác.
Bà nhìn bác sĩ Chu hỏi: "Cái bình truyền nước này có thể cho tôi mang về được không?"Bác sĩ Chu nhìn bà, không nói nhiều trực tiếp tháo bình truyền xuống đưa cho Tô Hoa Vinh.Tô Hoa Vinh không chỉ cầm bình truyền nước mà còn mang cả ống truyền dịch về.Những thứ đồ này cầm lại nhà đều có chỗ hữu dụng.
Chẳng hạn như cái bình thủy tinh hình tròn này, mùa đông rót nước nóng ủ vào trong chăn là có thể làm một phích nước nóng.Lúc bà cầm bình truyền đi ra ngoài, Diệp lão nhị đã đặt Diệp Từ nằm trên xe ba gác, đắp chăn cẩn thận rồi.Hai vợ chồng lôi kéo xe quay về nhà, Tô Hoa Vinh than thở nói: "Một bình treo truyền dịch, sáu đồng tiền cứ như vậy tiêu hết sạch rồi.
Nhưng nếu không truyền nước, chỉ sợ con bé Tô Từ bây giờ cũng.
.
.
.
.
."Diệp lão nhị yên lặng không nói câu nào.
Một lát sau, ông quay ra ven đường nhổ một ngụm nước bọt, nói: "Đừng cho đi học nữa, để ở nhà làm việc đi."Tô Hoa Vinh quay đầu nhìn về Diệp lão nhị : "Nửa năm này cũng không đi?"Diệp lão nhị chân bước nhanh hơn, chủ ý cũng đã quyết nói: "Không đi.".
.
.
.
.
.Ý thức của Tô Từ rất hỗn độn, cô không biết hiện mình đang ở nơi nào.Hình như cô đang nằm ở trên chiếc xe nào đó, đầu bị đung đưa không ngừng lắc qua lắc lại, trước mắt là bầu trời chiều đang ngả về tây, ngọn cây hắt lên ánh sáng màu cam ấm áp như màu quất.Trên đỉnh đầu loáng thoáng có tiếng người nói chuyện, nói gì mà đọc sách cũng không có tác dụng gì.Hiện tại đại não cô đã đình trệ không thể nào suy nghĩ được gì nữa, đầu lắc theo xe đẩy,