"Bộp bộp bộp bộp" là Lâm Tú Quyên đột nhiên tăng lực đập chày vào quần áo trong tay, cô không hiểu tại sao cùng là phụ nữ lại ác ý với nhau như thế.
Người chung quanh chú ý tới động tác của cô, không khỏi bĩu môi liếc nhìn đóa hoa trắng trên tay áo cô, im lặng không nói gì.
Người giặt xong nhỏ giọng nói với người bên cạnh: "Đi, đến sân nhà họ Lâm nhìn xem, dạo này náo nhiệt lắm.
"Lâm Tú Quyên nghe vậy không khỏi mím môi, có thể không náo nhiệt sao, nữ chính xuyên qua, nữ phụ trọng sinh đều ở nhà họ Lâm, sau này còn náo nhiệt hơn nhiều.
Lâm Tú Quyên thay quần áo thường xuyên nên cũng lười đập lại, trực tiếp làm sạch bọt xà phòng qua nước sông rồi bỏ vào chậu chuẩn bị về nhà.
Sân nhà họ Lâm là con đường duy nhất Lâm Tú Quyên phải đi qua để về nhà, từ xa, cô có thể nhìn thấy đám đông xung quanh cổng sân, còn có một số tiếng ồn ào.
Trương Vĩnh Phương trong sân đen mặt nhìn hai cô con dâu: "Suốt ngày làm loạn, chê cuộc sống hàng ngày an ổn quá đúng không?"Cô con dâu thứ ba Chu Xuân Hoa lên tiếng trước, giọng the thé kêu lên: "Mẹ, chuyện này mẹ đừng trách con, không phải tại chị dâu thứ ỷ vào mình có thai mà đến gây chuyện với con sao.
"Chu Xuân Hoa nói xong liền nhìn chằm chằm vào bụng Chu Vân Hoa, Tú Mỹ nói rất đúng, nếu trong bụng nhà thứ hai này là trai, thì chẳng phải sau này Chu Vân Hoa sẽ đắc ý lên mặt sao, không được, cô ta không thể để chuyện đó xảy ra.
Chu Vân Hoa bình thường chất phác, không có Chu Xuân Hoa sẽ gặp rắc rối, hơn nữa bụng dạ còn không tốt, cho nên luôn không được Trương Vĩnh Phương thích, hiện tại nghe thấy Chu Xuân Hoa trả đũa cũng vội vàng nói: "Mẹ, không phải như thế.
"Trương Vĩnh Phương nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của cô ấy thì bực bội: "Không phải như vậy thì là gì? Cô là chị dâu, còn không nhường nhịn một chút, cứ phải để nhà họ Lâm chúng ta loạn lên hay sao?"Lúc này, tất cả đàn ông trong nhà họ Lâm đều đã lên núi kiếm củi, ở nhà chỉ còn lại phụ nữ, mặc dù Trương Vĩnh Phương rất tức giận với đám người hóng chuyện nhưng cũng không thể làm gì bọn họ.
Vốn định mau chóng giải quyết chuyện này, để cho những người này rời đi, cho nên nói: "Được rồi, được rồi, không có