Giữa trưa về nhà mẹ đẻ, Lâm Tú Quyên mới nghe được chuyện xảy ra buổi sáng ở nhà họ Lâm, cô không hiểu tại sao Lâm Tú Mỹ lại có thái độ thù địch với một đứa trẻ chưa được sinh ra như vậy, may mà đứa bé không sao.
"Phải nói người phòng ba có nhiều dã tâm, chắc là bọn họ sợ cái thai này là con trai nên mới sinh sự với phòng hai.
" Hồ Yến Hoa phân tích suy đoán của mình.
"Có lẽ, vậy chuyện đó giải quyết thế nào?" Không có gì lạ khi Lâm Tú Quyên quan tâm, đúng là bọn họ đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm nhưng vẫn còn dính dáng, vậy nên Lâm Ái Quốc lại bị gọi tới chủ trì công đạo, với thân phận người nhà họ Lâm.
"Nghe nói quyết tâm chia nhà của Ái Dân lần này rất kiên định, có lẽ sẽ sớm chia ra thật.
" Hồ Yến Hoa nói đến đâu không nhịn được thổn thức, nếu năm đó bọn họ không được nhận nuôi ra ngoài thì sẽ phải chịu những gì bây giờ phòng hai đang chịu.
Lâm Tú Quyên gật đầu, đã xảy ra chuyện như vậy, nếu cả nhà nữ chính không thể thuận lợi chia nhà thì hết nói nổi, xem ra tuy Lâm Tú Mỹ trọng sinh, nhưng chuyện gì phải đến vẫn sẽ đến, dù sao trọng sinh cũng không phải cho cô ta một cái đầu mới.
"Được rồi, đừng nói chuyện không hay về nhà bọn họ nữa, hôm nay mẹ gọi con về là có chuyện muốn hỏi con.
" Hồ Yến Hoa vẻ mặt nghiêm túc.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của bà ấy, Lâm Tú Mỹ không khỏi tự hỏi liệu mình có đoán sai mục đích bà gọi mình về hay không, thế là nghiêm túc nhìn Hồ Yến Hoa: "Dạ, mẹ nói đi.
""Tiền trợ cấp của con rể còn lại bao nhiêu?" Có trời mới biết cô con gái ngốc này của bà đã tiêu hết tiền hay chưa, vừa nghĩ đến khả năng này, Hồ Yến Hoa đã không nhịn được lập cập run răng, tận mấy trăm đấy.
Lâm Tú Quyên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, hoá ra là chuyện này, hại cô lo lắng không thôi: "Con tiết kiệm mà, tiền đó cũng không phải của mình con, còn của hai anh em kia nữa.
"Hồ Yến Hoa đưa tay nhéo cánh tay cô: