----Nhìn vào tờ đơn, Vu Hồ ~Bột gạo có mấy trăm tấn, ngũ cốc thô cũng có không ít, nói là ngũ cốc thô, nhưng mà đều là ngũ cốc tinh chế đã qua chế biến rồi, người hiện đại đều yêu sức khỏe, thích làm ngũ cốc cẩn thận.Đại khái xem một chút, trong lòng nắm chắc rồi.
Cô trước tiên ở trong không gian này ăn no, mấu chốt là đồ ăn ở trong nhà này thật sự quá khó ăn rồi.Sau khi ăn no liền ra khỏi không gian.Cõng chiếc giỏ trên lưng, nhìn xung quanh còn có rất nhiều rau dại và nấm, Cẩm Nhiên chăm chỉ làm việc.Trước đó mỗi kì nghỉ cô đều cùng trưởng khoa lên núi đào rau rừng, hái nấm.Người dân trong thành phố đều thích, giá cả cũng cao.
Đây là nguồn thu nhập không tồi của bọn họ.Trưởng khoa mỗi lần đều nói, những món đồ này ở thời đại của bọn hò liền có thể ăn đủ rồi.Bây giờ mọi người chưa trải qua khó khăn, thích những món đồ này.
Nói cái gì mà dưỡng sinh.
Chính là nói lung tung, thịt thơm quá.Cẩm Nhiên cũng cảm thấy đúng, thịt thơm hơn nhiều so với những loại rau dại này.(*) Tu La Tràng (修罗场) là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn.Cẩm Nhiên đã thu hoạch được đầy ắp, cô vậy mà dựa vào vận khí đen đủi của mình, may mắn tìm được bốn quả trứng gà rừng.Trứng gà ở trong không gian đều rất lớn, so với những quả trứng hoang dã, thật sự là kém xa.
Cái này chính là không thể làm bậy.Chỉ có thể tìm cách khác.Sau khi trở về nhà, liền nhìn thấy mẹ đang nấu cơm.
Cẩm Nhiên từ ngoài sân liền biết được nhất định là cải trắng hầm khoai tây.Mùi vị kia vừa nghe liền không thể ăn.
Đời trước cô ăn đủ rồi.Cuộc sống không dễ dàng, thở dài.Cẩm Nhiên vào trong nhà, quả nhiên không ngoài cô dự đoán, cô hỏi Vương Thúy Phân:- “Mẹ, chị họ đâu?”Vương Thúy Phân ghét bỏ nói:- “Nói mình không thoải mái, trở về phòng nằm rồi, thực sự là một đứa con gái lười.”Cẩm Nhiên chơi cả buổi sáng:- “Đến từ mẹ ruột cả.”Cô nhỏ tiếng nói với mẹ:- “Mẹ, mẹ nhìn xem con nhặt được gì?”Nói rồi liền lấy những quả trứng ra, đưa cho mẹ cô xem.Vương Thúy Phân ngạc nhiên khen ngợi:- “Thật đúng là con gái ngoan của mẹ, con cất nó