Miêu Kiều Kiều từng câu từng câu chất vấn, trực tiếp khiến Cổ Từ toát mồ hôi hột.Những lời này của cô đã tiết lộ rất nhiều thông tin, bao nhiêu tình huống xảy ra giữa hai người đều tuôn ra hết.Đồng thời cũng cho mọi người thấy, chính anh ta đối xử tốt với cô mới khiến cô nghĩ anh ta thích cô, chứ không phải do cô tự mơ mộng hão huyền.Khi Miêu Kiều Kiều nói xong, không khí xung quanh bắt đầu có chút quái dị.Lúc đầu mọi người thấy Miêu Kiều Kiều thường xuyên bám theo sau Cổ Từ, trong lòng ít nhiều có chút khinh thường.
Mặc dù đại viện thanh niên trí thức không cấm học viên làm quen kết bạn, nhưng đối với tác phong trong vấn đề quan hệ nam nữ rất nghiêm chỉnh.Bên cạnh đó, về danh dự của Miêu Kiều Kiều, nói thật không có mấy người để ý.Mọi người chỉ thấy Miêu Kiều Kiều một mình đơn phương, còn Cổ Từ thì không bao giờ xác nhận, họ cho rằng Miêu Kiều Kiều cố chấp, Cổ Từ có nỗi khổ riêng không thể nói.Hơn nữa đây là việc riêng của hai người, bọn họ không nên can thiệp, Cổ Từ không lên tiếng thì người khác có tư cách gì tham gia náo nhiệt đây.Chỉ cần Miêu Kiều Kiều không làm ảnh hưởng đến mọi người, ai cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.Nhưng sau khi nghe Miêu Kiều Kiều buộc tội, cộng thêm thái độ vừa nãy của Cổ Từ, bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, nghĩ một chút đã thông suốt toàn bộ chân tướng.Chẳng trách Cổ Từ chưa bao giờ oán giận Miêu Kiều Kiều quấn quýt lấy anh ta, thì ra trong lòng có tâm tư này.Đây chẳng phải là kiếm cớ yêu mến, chiếm tiện nghi của cô gái nhỏ nhà người ta à?Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn Cổ Từ với ánh mắt sâu xa.Loại người hai mặt hư tình giả ý này, không thích hợp kết giao.“Đồng chí Cổ Từ, anh đúng là không tử tế.” Thôi Đại Tráng ngờ nghệt là người đầu tiên lên tiếng chỉ trích.Đúng vậy, anh ta thích nhất là xem náo nhiệt, quan tâm chuyện bất công của thiên hạ.“Đàn anh Cổ, không ngờ anh là người như vậy.” Trên mặt Bạch Nghiên hiện lên một vẻ thất vọng.
Ngoài miệng cô ta nói như vậy nhưng đáy mắt lại thoáng qua tia khinh thường.Trước kia người này còn tìm cách lấy lòng cô ta.May mắn cô ta chướng mắt đối phương, nếu không đã dính vào đống phân khiến cả người thối quắc rồi.“Người này ấy mà, biết mặt nhưng không biết lòng, xem ra sau này mọi người nhớ chú ý một chút.” Giọng điệu Lâm Cúc vẫn sắc bén như cũ.Được giáo dục ở vùng quê hai năm, tính tình Lâm Cúc được mài dũa ngày càng bén nhọn.Nhìn chuyện gì, cũng thích chen vào một miệng.Hoàng Đại Đễ luôn luôn im lặng mím miệng, đứng một bên không hé răng.Vương Cương phức tạp liếc nhìn Cổ Tử một cái, tỉnh bơ đi sang bên cạnh.Nhìn thấy phản ứng mọi người, trong