Phùng Tam Nương sau khi được người giới thiệu, tái giá đến Chu gia.
Cuộc sống của Chu gia không tính là thiên đường, trong nhà ngoài nhà đều do một tay bà ta lo, nhưng tốt xấu gì cũng không cần bị mẹ chồng chị em dâu xỉa xói, mỗi bữa đều có thể lấp đầy bụng.
Huống chi, Chu lão tam còn tốt bụng cho Khương Du học xong trung học phổ thông, đây chính là người đầu tiên của mười dặm tám thôn, nhắc tới chuyện này, ai không khen Chu lão tam một tiếng nhân nghĩa.Trước kia, đứa nhỏ Tiểu Du cũng cảm kích Chu lão tam như bà ta.
Nhưng từ sau khi rơi xuống nước, không biết tại sao, giống như biến thành một người khác, trở nên ích kỷ lại có chủ kiến, cũng không săn sóc bà ta.
Bây giờ bà ta không thể làm gì đứa trẻ này.Đối mặt với sự trách móc của hai cha con, Phùng Tam Nương có hơi chua xót, từ trong tự thương hại, lấy lại tinh thần, nắm lấy vạt áo đầy mảnh vá, kiên trì nói: "Vì cảm tạ Lâm chủ nhiệm đề cử con bé đi học, sau này mỗi ngày Tiểu Du tan học sẽ phải đến nhà Lâm chủ nhiệm dạy thêm cho cháu trai Tiểu Vĩ của con bé, sau này cơm chiều sẽ ăn ở nhà Lâm chủ nhiệm.
Tiểu Du nói không thể ăn nhà Lâm chủ nhiệm một cách không công, cho nên đưa tiền cho Lâm chủ nhiệm, lương thực thì đưa về nhà, lúc ấy chú Tường cũng ở đó.”Đây mới là nguyên nhân vì sao Chu lão tam ý bảo Khương Du giao tiền ra, bà ta không nhúc nhích.Phùng Tam Nương vốn nhát gan mù quáng, đối với người chồng Chu lão tam này luôn nghe theo, đồng dạng đối với thôn trưởng cường thế và Lâm chủ nhiệm thì bà ta cũng không dám phản kháng.
Lúc ấy ở trong trạm y tế nghe Khương Du nói như vậy, bà ta mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Lâm chủ nhiệm, bà ta không dám có dị nghị, chỉ có thể chấp nhận.Nghe thấy chú Tường ở đó, trái tim Chu lão tam nhất thời lạnh đi một nửa.
Lâm Xuân Hoa vốn khó chơi, lại thêm một Thẩm Thiên Tường, ông ta căn bản không nói được, huống chi, ông ta còn nợ Thẩm Thiên Tường một con gà và một miếng thịt khô!Chu lão tam cũng là một người khi mềm sợ cứng, liên quan đến hai người này, ông ta cũng chỉ có thể tạm thời im lặng."Được rồi, tôi biết rồi, rửa chén đi, Kiến Anh cũng bị thương, sáng mai bà nấu thêm một quả trứng gà."Nghe nói lại phải luộc trứng gà, trong lòng Phùng Tam Nương kêu khổ không ngừng, hiện tại trong nhà chỉ có một con gà mái già, một tháng nhiều lắm có mười hai mươi quả trứng gà, mỗi ngày Kiến Thiết một quả, Kiến Anh lại muốn ăn, bà ta đi đâu biến ra? Huống chi, muối trong nhà đã sắp hết sạch, diêm cũng chỉ còn