Phong Ánh Nguyệt nhớ người nhà họ Phong đã từng nói không có chuyện gì thì đừng quay về nên lắc đầu: "Mẹ em nói không cần phải về nhà.
Bây giờ ruộng nương đang bận lắm.
Sau này rảnh rỗi rồi về."Phong Ánh Nguyệt tìm một cái túi vải vừa phải bỏ đồ đạc vào rồi chuẩn bị lên gác mái lấy quần áo, vì dù sao hẳn là tối nay cô cũng qua đêm ở quê nhà.Lúc ra ngoài, cô vừa lúc chạm mặt chị dâu Triệu.
Chị dâu Triệu mở miệng trước: "Em đi đâu vậy?""Em lên gác mái lấy quần áo ạ." Phong Ánh Nguyệt cười đáp."Vậy cùng đi đi." Chị dâu Triệu cũng cười nói.Triệu Thiên ở trong nhà lắng nghe cuộc đối thoại này rồi nhất thời toét miệng cười một tiếng."Được ạ." Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
Hành lang rất rộng nên hai người có sánh vai đi bên nhau cũng không cảm thấy chật chội gì.Yến Tử nhà chị dâu Trương đứng trước cửa nhà mình không biết đang chơi cái gì.
Thấy hai người bọn họ đi ngang qua còn ngước đầu lên chào bọn họ mỗi người một tiếng “thím” nữa.Phong Ánh Nguyệt cười xoa đầu cô bé một cái: "Ngoan quá."Yến Tử hơi ngại ngùng chạy vào phòng."Em rất thích trẻ con nhỉ?" Chị dâu Triệu thấy vậy bèn nói."Vâng." Phong Ánh Nguyệt gật đầu.Chị dâu Triệu vốn muốn nói rằng sau này sinh thêm vài đứa bé nhưng lại nghĩ đến tình hình cơ thể của Đường Văn Sinh nên nhất thời cảm thấy mình không nên nói ra hai từ đứa bé, vậy nên cô ấy vội vàng nói sang chuyện khác.Hai người nhanh chóng đi lên gác mái.
Trên này có quần áo đang phơi của không ít người, cơ bản đều là người từ tầng ba trở lên cả.
Từ tầng ba trở xuống thì thường phơi quần áo ở bãi đất phía dưới.Thấy bên cạnh quần áo mình có thêm đồ của đàn ông, Phong Ánh Nguyệt cẩn thận nhìn một chút là biết của Đường Văn Sinh.
Sáng nay ánh mặt trời không nhỏ nên quần áo đều khô cả rồi.
Cô lấy quần áo của Đường Văn Sinh xuống luôn.Đường Văn Sinh thấy cô lấy cả quần áo xuống cho mình thì nhìn nhiều thêm mấy lần.Sau khi dọn dẹp xong, hai người đóng kín cửa sổ, khóa kỹ cửa rồi mới lên đường.Bấy giờ chị dâu Triệu đang thay thuốc cho Triệu Thiên ở cách vách, vừa thay vừa nhắc đến Phong Ánh Nguyệt."Cũng tại em lắm mồm.
Lúc đó tự nhiên em hỏi một câu em rất thích trẻ con nhỉ.
Bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy không nên nói thế."Triệu Thiên cười một tiếng: "Dù gì người ta có bị làm sao không chúng ta còn không biết mà.
Em đừng suy nghĩ nhiều quá.""Cũng đúng." Chị dâu Triệu gật đầu.Phong Ánh Nguyệt đứng ở ven đường chờ Đường Văn Sinh.
Không bao lâu sau Đường Văn Sinh đã cưỡi một chiếc xe đạp quay lại.
Đây là xe anh đi mượn