Tam Bảo lựa chọn làm một giáo viên, đi theo Lâm Quân Trạch khi đó đã về hưu, hai cha con sống nương tựa vào nhau.Nghĩ đến đây, Cố Tử Ý cũng thổn thức một trận.Vận mệnh Lâm Quân Trạch quá long đong, trước thì tang vợ, mặc dù cũng không có nhiều tình cảm với người vợ này.Đến lúc tuổi già lại liên tiếp mất đi hai đứa con trai.Cũng không biết thế nào, cô lại xuyên đến thời điểm con của mình vẫn còn nhỏ?Cố Tử Ý nằm trên giường, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.Bất kỳ một ai khi biết mình xuyên đến một thế giới khác, còn cầm lấy kịch bản của một người qua đường thì đều không thể nào chấp nhận được.Mà Cố Tử Ý (để được sống tốt hơn, thay thế cho Cố Tri Ý sau này) đã xuyên đến vào thời gian này, vừa đúng lúc Cố Xảo đang bày mưu hãm hại nguyên chủ.Hai người họ cũng đã cấu kết được một thời gian, vì sao nguyên chủ một mực đòi phân nhà cũng đều do Cố Xảo giật dây sau lưng, nói cái gì mà mẹ chồng làm lãng phí thời gian của con dâu, đến lúc đó, trợ cấp của Lâm Quân Trạch cũng không dễ dàng đến tay cô ta.Vốn dĩ Cố Xảo muốn Cố Tri Ý náo loạn đến mức phải ly hôn, nhưng ai ngờ còn thật sự đã phân nhà.Thế nên mới có một chuỗi chuyện tiếp theo đó.
Mà phía sau những chuyện nguyên chủ làm ra, hoặc ít hoặc nhiều đều có bút tích của Cố Xảo.Cố Tử Ý sờ tay lên bụng mình, thật sự không thể nào tưởng tượng nổi.Ở thế kỷ 21, bản thân cô đã độc thân từ trong bụng mẹ đến ba mươi năm, còn chưa từng yêu đương, kết hôn, sinh con, thế nhưng hiện tại lại mang thai một đứa bé trong bụng mình.Cô hít một hơi thật sâu.
Lúc này, nội dung câu chuyện còn chưa đến mức không thể cứu vãn, cô chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó.Cố Tử Ý không tim không phổi mà nghĩ như thế.
Sau đó, cơn buồn ngủ kéo đến, cô chậm rãi tiến vào mộng đẹp.Sáng ngày thứ hai, Cố Tử Ý bị hai đứa bé đánh thức.Hai đứa bé tự tỉnh dậy cũng không khóc không quấy, bình thường chúng đã quen, nên khi thức dậy thì ngồi trên giường chơi đùa với nhau.Chơi đùa một lúc lâu, vì muốn đi nhà xí nên mới lay Cố Tử Ý tỉnh lại: “Mẹ ~ mẹ ~ Nhị Bảo muốn