Mẹ Cố áng chừng túi vải, trọng lượng cũng không nhẹ, lập tức biết được đứa con gái phá của này lại tiêu tiền bậy bạ rồi, bà lại nhét bao vải trở về.Cố Tri Ý phải phí hết biết bao công phu mới khiến cho mẹ Cố chịu nhận lấy mấy thứ này, cô không nhịn được mà tự xỉ vả mình.Trước kia khi đón tết, từ chối bao lì xì còn chưa từng mệt thế này, đẩy qua đẩy lại vài cái thì nhận lấy còn không được sao?Cuối cùng mẹ Cố vẫn chưa yên tâm mà hỏi tiếp: “Con mua nhiều như thế, con đã mang đến cho mẹ chồng con bên kia chưa?”“Đều có hết! Mẹ, mẹ đừng lo lắng nữa.
Trời nắng lắm, mẹ mang theo bình nước ấm này để khát thì uống, ngày nào đó em trai có đi qua đây thì trả lại con cũng được.” Cố Tri Ý tránh nặng tìm nhẹ nói.Thấy Cố Tri Ý như vậy, mẹ Cố cũng không nói gì thêm nữa, trước khi ra khỏi cửa, bà còn không quên căn dặn cô không được dùng tiền hoang phí, Lâm Quân Trạch kiếm tiền không dễ dàng gì, còn phải nuôi con cái, vân vân…Cố Tri Ý cũng không phản bác, mỗi lời mẹ Cố nói, cô đều dạ vâng mà đồng ý.
Sau khi tiễn mẹ Cố ra cửa, nhìn thấy bà đã đi xa, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó lại nghĩ đến những lời mẹ Cố vừa nói.Cố Tri Ý lại trở về phòng, lấy hai cân thịt ba chỉ, một cân đường từ trong không gian ra, cho tất cả vào giỏ, chuẩn bị đưa đến cho Lâm gia.Thứ nhất, mẹ Cố tặng đồ đến nhà, lúc rời đi lại cầm theo đồ vật, người trong thôn nhìn thấy khó tránh khỏi sẽ nói cô cầm tiền nhà chồng để phụ cấp cho nhà mẹ đẻ.Thứ hai, chính là nghĩ đến mấy tin đồn bát quát gần đây trong thôn, bản thân cô cần phải đi giải thích cho rõ, tránh cho Lâm gia bên kia có thành kiến gì đó với cô.Dựa theo ký ức của