Cố Tri Ý nhìn thấy chúng ăn ngon như vậy thì chính mình cũng bắt đầu ăn phần của mình.
Nếu dựa theo khẩu vị trước kia của cô, cô đã sớm chướng mắt loại nước súp thế này rồi, nhưng ở thời đại này, đây đã là đồ ăn ngon mà rất nhiều gia đình bình thường không có để ăn.Nếu đến mì thịt bò này cô còn ghét bỏ được thì chẳng phải mấy người ngoài kia đang ăn thức ăn của heo sao? Cũng may không có ai biết được suy nghĩ trong đầu cô, nếu không sợ là mỗi người một ngụm nước bọt đã đủ nhấn chìm cô rồi.Cơm nước xong xuôi, Cố Tri Ý thu dọn bát đũa, ba người ba cặp bát đũa, chỉ trong chốc lát đã rửa sạch sẽ.
Vào mùa hè, ngày dài đêm ngắn, tuy cơm tối đã xong nhưng trời vẫn còn sáng, một rặng mây đỏ vẫn còn ở phía chân trời.Cố Tri Ý nghĩ cũng không có chuyện gì, nên cô lập tức dẫn theo hai đứa bé đến Lâm gia, tiện thể đi dạo một lát để tiêu cơm.Cô đi vào phòng lấy theo mấy quả táo, cho vào túi, bảo Nhị Bảo xách theo.
Buổi tối ăn không được nhiều nên mì làm ra còn thừa khoảng một bát.Cô cũng không muốn để đến ngày mai, thịt bò thì đã ăn hết, chỉ còn lại mì, bất quá hương vị nước súp cũng không tệ, mà Cố Tri Ý cũng sợ nếu nhìn thấy thịt bò cũng sẽ khó ăn nói.Thế là cô dứt khoát đựng hết vào trong một cái tô có hình con gà trống, đậy nắp lại, cầm theo mang đến Lâm gia.Nhị Bảo tự mình xách theo túi táo mới bước ra khỏi sân được mấy bước đã thở hổn hển, ai không biết còn tưởng Cố Tri Ý đang ngược đãi cậu bé, sai khiến cậu làm bao nhiêu việc khổ cực rồi đây.Đại Bảo nhìn thấy dáng vẻ em trai thở hồng hộc cũng không