Mẹ Lâm vẫy gọi Cố Tri Ý xong, lại gọi Đại Bảo và Nhị Bảo đến.
Ba người một nhà Cố Tri Ý đã ăn đến no nê, đúng là không thể ăn tiếp được nữa, thấy vậy mẹ Lâm cũng không miễn cưỡng nữa.
Nhân khẩu Lâm gia nhiều hơn Cố gia rất nhiều, vì vậy mà trên bàn cơm đều là người lớn ngồi, còn mấy đứa bé thì gắp đồ ăn xong lại ngồi xuống dưới, hoặc ngồi xổm trong sân để ăn cơm.
Con nhà lão tam lớn hơn Đại Bảo và Nhị Bảo một chút, lúc này vẫn được ngồi trong lòng mẹ, được đút cơm cho ăn.
Mặc dù nói Cố Tri Ý đã phân nhà trước, nhưng đại khái vẫn là xa thơm gần thối, mối quan hệ với trong nhà cũng không đến nỗi tệ.
Trong nhà Lâm lão đại Lâm Quốc Đống có hai đứa bé, con gái lớn năm nay mười tuổi, một đứa con trai nhỏ đã năm tuổi.
Trong nhà lão nhị Lâm Quốc Bình là một cặp song sinh đều là nữ, năm nay mới sáu tuổi.
Lão tam Lâm Thanh Bách chỉ có một đứa con trai, năm nay mới bốn tuổi.
Sau đó mới đến lão tứ Lâm Quân Trạch, hai đứa con trai song sinh năm nay ba tuổi, lúc này có một đứa còn trong bụng.
Ba thế hệ Lâm gia sống trong thời đại sinh con như sinh heo này cũng không được xem là nhiều.
Mấy đứa cháu cũng rất được mẹ Lâm và cha Lâm yêu thương, họ chỉ hơi xa cách với Đại Bảo và Nhị Bảo một chút, đến cùng vẫn là do không sống chung một nhà nên Đại Bảo và Nhị Bảo không được yêu thương, gần gũi như vậy.
Nhà vợ lão đại Vương Anh cách thôn Phúc Lâm khá xa, phải đi hơn nửa ngày mới đến, mà Cố Tri Ý tiếp xúc với Vương Anh cũng không nhiều, mặc dù Vương Anh cho người ta cảm thấy rất trung thực, nhưng cụ thể thế nào, Cố Tri Ý cảm thấy còn phải đợi tiếp xúc nhiều hơn mới