Tuy Cố Tri Ý rất thích mấy loại bánh bột, nhưng nó hơi khô khan, mà vị bánh cũng không quá đặc biệt, cuối cùng vẫn nghe theo mẹ Lâm nói có thể quét lên một ít tương ớt, lúc này Cố Tri Ý mới miễn cưỡng đồng ý.Cố Tri Ý cảm thấy bản thân cô kiếp trước có lẽ là người phương bắc, vì vậy mới thích ăn các loại bánh bột và ớt như thế này.Cố Tri Ý đi vào gian phòng lấy một ít hoa quả, bánh ngọt, còn có một ít bột mì, bột mì chính là để mẹ Lâm làm mì cho hai đứa bé, thêm một ít mì trắng, và một ít bột ngô.Thật sự ở thời này, mì trắng rất đặc biệt, Cố Tri Ý cũng không thể mặt dày gửi con sang đó được, vì vậy một ít thịt và bánh ngọt chính là biếu cho mẹ Lâm.Mẹ Lâm cũng biết Cố Tri Ý sợ họ bạc đãi hai đứa bé, dù trong lòng bà không thoải mái lắm, nhưng nhìn thấy hiện tại khi Cố Tri Ý đi ra ngoài còn biết lo lắng cho hai đứa bé thì bà cũng không so đo những chuyện này, nên đều nhận đồ Cố Tri Ý đưa cho.Thật ra Cố Tri Ý muốn biếu mấy thứ này cho mẹ Lâm mang về cũng vì muốn hai đứa nhỏ được ăn ngon hơn chút ít, không đến nỗi cô vừa đi thì thức ăn của hai đứa bé lại bị giảm xuống, cô biết cái miệng nhỏ của hai anh em rất thèm ăn.Tuy nhiên từ đầu năm nay, có rất nhiều gia đình đều không được ăn no, làm gì có đứa bé nào không thèm ăn.Cuối cùng mẹ Lâm vẫn giúp Cố Tri Ý gói lại mấy bộ quần áo rồi mới trở về Lâm gia.
mẹ Lâm vừa đi chưa được bao lâu thì cha Lâm lại mang giấy đi đường xin phép từ trong thôn đến, nhưng cũng không tiện ở trong nhà con dâu quá lâu, thế là ông dặn dò cô một số điều lưu ý khi đi đường thì cũng nhanh chóng rời đi.Khó có lúc hai anh em không ra ngoài chơi như hôm nay, chúng cứ bám theo bên cạnh Cố Tri Ý, đi theo như hai cái đuôi.Cố Tri Ý đi đến đâu, hai đứa cũng kéo sang đến đó.
Đừng nhìn chúng còn chưa lớn, nhưng vẫn biết mẹ sắp ra ngoài