Vẫn giống như tối hôm qua, Cố Tri Ý nằm nghiêng người, một bên cô cầm quạt, quạt cho cả ba mẹ con, sức gió từ quạt tay cũng có hạn, nhưng vào buổi tối cũng không phải làm gì cả nên không cảm thấy quá nóng.Cố Tri Ý lại vừa kể tiếp câu chuyện hôm qua, lúc này Nhị Bảo lại giống như hôm qua, dự định làm thành 100 000 câu hỏi vì sao, dường như Cố Tri Ý đã biết trước cậu bé muốn hỏi cái gì mà trực tiếp ngăn cậu nhóc lại.Sau cùng hai anh em đành phải ngậm miệng, ngoan ngoãn lắng nghe Cố Tri Ý kể tiếp.Không còn cách nào khác, người mẹ Cố Tri Ý này đành phải uy hiếp chúng, nếu còn hỏi sẽ không kể nữa.
Đương nhiên, nếu những câu hỏi cần thiết, Cố Tri Ý sẽ rất kiên nhẫn giảng giải cho chúng, cũng không thể cứ đả kích sự tò mò của hai đứa bé.Khả năng chìm vào giấc ngủ của cả hai anh em vô cùng tốt, kể chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng ngáy o o rồi.Điều này khiến Cố Tri Ý đỡ tốn sức không ít, thậm chí cô còn âm thầm đắc ý trong lòng.
Xem đi, con cô có lương tâm vậy đó.Ha ha ~ người nào đó đã quên mất, hôm qua chính mình vẫn còn âm thầm đậu xanh rau má con trai không có lương tâm…Một đêm ngon giấc, không hề mơ mộng.
Lúc trời còn chưa sáng, Cố Tri Ý đã thức dậy, nhờ chút ánh sáng xuyên qua cửa sổ, Cố Tri Ý có thể thấy được đồng hồ trên tường 4:15.
Cô nghĩ đến nên làm một chút gì đó để ăn trên đường đi, còn phải chuẩn bị lương thực cho hai đứa nhỏ cho kỹ càng.Đến nhà bếp, trước tiên cô dùng diêm đốt đèn dầu, Cố Tri Ý nấu cháo cho