“Chính là người đã mua ngân châm ở chỗ ông đấy, tiểu thần y còn bị nhân viên của ông vu oan là kẻ trộm.
Có vấn đề gì à?”, Trương Thục Phân biết chủ nhiệm Giang cũng hiểu y thuật, có lần ông nhà bà đến tiệm thuốc phối dược cùng bà, chính chủ nhiệm Giang đã bắt mạch cho ông ấy.“Bà có biết cô ấy ở đâu không?”, chủ nhiệm Giang rất muốn gặp Mộc Ly một lần.
Anh ta đã từng nhìn thấy đơn thuốc do cô kê, nó được ghi lại trong sách thuốc tổ truyền của nhà anh ta, chỉ là sách thuốc có niên đại đã lâu, không được bảo tồn kỹ lưỡng, nên có rất nhiều phương thuốc bị tổn hại, trong đó có cả phương thuốc này.Anh ta vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối, cứ mãi nghĩ cách chữa trị sách thuốc, có điều, anh ta đã tìm đến rất nhiều bạn bè trong giới Trung Y nhưng tất cả đều bó tay hết cách.
Hiện tại, nhìn thấy đơn thuốc nguyên vẹn, trong lòng anh ta bỗng dấy lên hi vọng, nói không chừng người kê đơn có thể giúp anh ta chữa trị những… phương thuốc đã bị tổn hại trong sách.Trương Thục Phân lắc đầu: “Không biết, tôi cũng chỉ gặp cô ấy trên đường mà thôi”.Chủ nhiệm Giang lộ vẻ thất vọng: “Nếu bà còn gặp lại cô gái đó thì nhớ dẫn cô ấy đến gặp tôi nhé, được không? Tôi muốn gặp cô ấy một lần!”Trương Thục Phân do dự trong chốc lát rồi nói: “Mười ngày sau, cô ấy sẽ đến nhà tôi châm cứu cho ông Lý, đến lúc đó, tôi sẽ hỏi cô ấy thử xem”.Còn về việc tiểu thần y có bằng lòng hay không thì phải xem ý của cô ấy đã, dù sao bà cũng đã chuyển lời rồi.“Vậy đến lúc đó tôi sẽ đến nhà bà”, trong mắt chủ nhiệm Giang lóe lên tia kích động.
Người có thể kê được đơn thuốc như thế này, hơn nữa chữ viết vô cùng tốt, có thể chắc chắn đó không phải một người đơn giản.
Anh ta vẫn nên đích thân ra mặt để bày tỏ thành ý, dù cô gái kia không thể chữa được sách