Mộc Ly mở bừng mắt, trước mặt cô là trần nhà tối om, trong góc có một con nhện đang thong thả đan lưới: “Đây là đâu? Mình còn chưa chết ư?”Rõ ràng là cô đã chết, sao vẫn còn sống thế này? Nếu cô còn sống thì chú sao rồi?“Két…!”, có tiếng mở cửa vang lên.Ánh mắt Mộc Ly thoáng trở nên lạnh lẽo, cô cảnh giác nhìn về phía cửa ra vào, thì thấy một cô bé bưng một cái bát mẻ đi đến.Đối diện với ánh mắt của Mộc Ly, tay cô bé run lên, vô thức lui về sau mấy bước, suýt nước đã làm đổ chén thuốc trong tay : “Chị… Chị…”Ánh mắt của chị thật đáng sợ!“Em là ai?”, Mộc Ly liếc nhìn cô bé kia.
Đó là một cô bé gầy còm, da dẻ xanh xao vàng vọt, quần áo trên người rách bươm, đầy những mụn vá.
Cô nhíu mày, giờ là năm nào rồi mà vẫn có người ăn mặc quần áo rách rưới như vậy, rốt cuộc đây là nơi nào?Đang ngẫm nghĩ thì bỗng dưng một chuỗi ký ức xa lạ tràn vào đầu cô.Mộc Ly ôm đầu, mãi một lúc lâu sau cô mới suy nghĩ rõ, hóa ra linh hồn cô đã xuyên đến một nơi có tên là thôn Hồng Tinh, hiện tại là năm 77, chủ nhân của thân thể này cũng tên là Mộc Ly, năm nay 18 tuổi, không cha không mẹ, có một em trai và một em gái, cả ba sống nương tựa lẫn nhau.Trong lúc đang làm việc ngoài đồng thì chủ nhân thân thể này bị một con rắn độc cắn nên đã…Qua đời.Mộc Ly duỗi tay đặt lên mạch của mình thì nhận thấy độc rắn đã được hóa giải, cô có hơi nhíu mày.“Chị… uống thuốc đi…”, Mộc Linh cẩn thận đưa cái chén trong tay đến trước mặt cô.
Cô bé cảm thấy chị của mình không giống với trước kia, nhưng không giống chỗ nào thì cô cũng không nói ra được.Mộc Ly nhận lấy thuốc, ngửi ngửi rồi ngửa cổ uống cạn: “Bác sĩ Hướng đã giải độc rắn của chị à?”, từ trong ký ức của chủ nhân thân thể này, cô biết được đại đội của bọn họ có một vị bác sĩ rất giỏi tên là Hướng Nghị.
Anh ta vốn là thành phần trí thức được cử xuống nông thôn, do có y thuật tài ba nên được sắp xếp làm bác sĩ tại phòng khám của thôn.
Trong thôn, cứ hễ ai đau đầu, cảm mạo là sẽ tìm đến anh ta.Mộc Linh khẽ gật đầu: “Còn chưa trả tiền thuốc”.“Ừm!”, Mộc Ly đặt chén lên một cái ghế cũ nát cạnh giường, rồi đưa mắt nhìn khắp phòng.
Căn phòng này độ khoảng 7, 8 mét vuông, trong phòng ngoại trừ cái giường mà cô đang nằm thì cũng chỉ có một cái tủ bị rớt cửa, một cái bàn cụt chân cùng với ba cái ghế đẩu.
Thật đúng với cái câu, nhà chỉ có được bốn bức vách.Tuy nhiên, cô lại cảm thấy vô cùng mừng rỡ, bởi vì cô biết bản thân đã quay về thời điểm chú còn trẻ.
Lúc này, có lẽ chú chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà thôi.
Ở kiếp này, cô và chú sẽ không còn bị hạn chế bởi thân phận nữa.
Cô sẽ đến thủ đô tìm chú, sau đó gả cho chú.
Có điều, hiện tại có một vấn đề,